Cuộc Gọi Tình Cờ [...] – Chương 2

“Là em, Thẩm Nặc.”

Khi ra cái tên này, giọng tôi run rẩy.

Đến chính tôi còn nghe thấy.

Bên kia, lại một khoảng im lặng.

Khoảng im lặng này dài hơn, khó chịu hơn lúc nãy.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của .

Chắc chắn đang nhíu mày, trong mắt mang theo sự dò xét và xa cách.

Anh nhất định nghĩ: Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa đây.

Khi tôi sắp không chịu nổi, chuẩn bị tìm đại một cái cớ để cúp máy.

Anh cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng nghe không rõ cảm , nhàn nhạt.

“Có chuyện gì?”

Hai chữ này còn đau hơn “ là ai”.

Như thể giữa chúng tôi, ngoài chuyện nhờ vả, chẳng còn gì khác để .

Mũi tôi cay xè.

Nhưng tôi biết lúc này không yếu lòng.

Tôi hắng giọng, dồn hết sức để khiến giọng mình nghe bình tĩnh.

“Chuyện là… em muốn vay ít tiền.”

Nói xong câu này, chính tôi cũng muốn tự tát mình.

Thẩm Nặc, mày đúng là hết thuốc chữa!

Biết bao nhiêu người không nhờ, lại nhờ đúng ấy!

Livestream đã hoàn toàn nổ tung.

【Trời ơi! Trời ơi! Giọng gì thế này! Hay quá đi mất!】

【Giọng trầm quá! Tai tôi có thai rồi!】

【Ông này là ai? Người cũ của No tỷ à? Giọng nghe chẳng giống kiểu bè bình thường đâu nha!】

【“Có chuyện gì?” Hai chữ này thôi cũng đủ viết thành tiểu thuyết ngàn chữ!】

Tôi chẳng rảnh mà bình luận.

Toàn bộ sự ý của tôi dồn hết vào điện thoại.

Đợi câu trả lời cuối cùng của .

Tôi tưởng sẽ mắng tôi như Tô Dao.

Hoặc sẽ không có tiền như trai tôi.

Hoặc tệ hơn, sẽ lạnh nhạo báng rồi cúp máy.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nhưng tôi không ngờ.

Anh chỉ bình thản hỏi một câu.

“Cần bao nhiêu?”

3

“Bao nhiêu?”

Anh hỏi một cách thản nhiên.

Như thể tôi không phải đang mượn tiền, mà chỉ là hỏi: “Hôm nay thời tiết thế nào?”.

Câu hỏi của tôi khựng lại.

Đầu óc đơ ra vài giây, sau đó mới lắp bắp thốt ra con số.

“Một… một triệu.”

Nói xong, tôi cắn chặt môi.

Chờ đợi phản ứng tiếp theo của .

Sẽ là chế giễu? Hay khinh bỉ?

Nhưng không.

Bên kia chỉ truyền đến một tiếng thở dài rất khẽ, nhẹ như lông vũ rơi xuống.

Sau đó là tiếng gõ bàn phím, lách cách nhịp nhàng.

“Số tài khoản.”

Anh lại buông ra ba chữ.

Ngắn gọn, dứt khoát, không thừa một chút cảm nào.

Tôi hoàn toàn chết lặng.

“Hả?”

“Số tài khoản ngân hàng của em.” Anh dường như hơi mất kiên nhẫn, “Không thì cúp máy.”

“À à à!” Lúc này tôi mới bừng tỉnh, vội vàng đọc một dãy số.

Anh bên kia yên lặng lắng nghe, không ngắt lời.

Đợi tôi đọc xong, khẽ ừ một tiếng.

“Còn gì nữa không?”

“Hết… hết rồi.”

“Vậy cúp đây.”

“Tút…”

Điện thoại bị ngắt.

Toàn bộ quá trình, chưa tới một phút.

Tôi cầm điện thoại, ngẩn ngơ như kẻ ngốc.

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Anh… cứ thế đồng ý sao?

Một triệu, không thèm hỏi tại sao”, cứ … cho tôi mượn sao?

Đây không giống Phí Du Hành chút nào.

Người lúc nào cũng logic, luôn tính toán chi li lợi ích như .

Người từng vì tôi mua một cái túi 5.000 tệ mà chiến tranh lạnh một tuần.

Anh sao có thể…

“Đinh đoong.”

m báo tin nhắn kéo tôi ra khỏi cơn rối loạn.

Tôi cúi xuống , đồng tử co lại.

【Kính gửi quý khách, tài khoản tiết kiệm đuôi xxxx của quý khách đã cộng 1.000.000,00 NDT vào 14:35 ngày 20/7, số dư hiện tại 1.000.234,56 NDT. [Ngân hàng XX]】

Một triệu.

Thật sự vào tài khoản rồi.

Tôi đi lại chuỗi số 0 phía sau, xác nhận nhiều lần.

Tim “thình thịch” đập loạn, suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Cả trường quay chết lặng.

Miệng đạo diễn há hốc đến nhét quả trứng.

MC lắp bắp hỏi: “Tiểu… Tiểu Nặc, cái… cái này thật sao?”

Tôi đờ đẫn gật đầu.

Ngay giây sau, cả trường quay nổ tung.

Bình luận trên màn hình như pháo hoa.

【Trời đất ơi! Tổng tài trong truyền thuyết! Một triệu cho là cho!】

【Người cũ gì mà thần thánh ! Xin một bản copy!】

【Một phút! Tôi muốn mọi thông tin về ấy ngay lập tức!】

【No tỷ ơi, chị còn thiếu trai không? Không, chị còn thiếu người cũ không? Xem em có không?】

Giữa khung cảnh nhốn nháo và ngỡ ngàng.

Điện thoại tôi lại reo.

Vẫn là “Giáo sư Phí”.

Lần này, là tin nhắn.

Tin nhắn rất ngắn, chỉ vài chữ.

“Nhận tiền chưa?”

Tôi vô thức trả lời: “Nhận rồi, cảm ơn.”

Gần như ngay lập tức, tin nhắn thứ hai đến.

Nội dung lần này khiến tôi như rơi xuống hầm băng, lạnh buốt toàn thân.

“Không cần cảm ơn. Thẩm Nặc, món nợ này chỉ mới bắt đầu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...