Cuộc Gọi Tình Cờ [...] – Chương 5

7

“Nhưng chưa từng , không muốn em.”

Câu ấy như một quả bom chìm nổ tung trong đầu tôi.

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Ngơ ngác gương mặt ở gần trong gang tấc, quên cả thở, quên cả suy nghĩ.

Anh… đang ?

“Không muốn em” nghĩa là gì?

Khác gì với “không hợp”?

Thấy tôi đờ người ra, trong đáy mắt dường như thoáng hiện một nụ rất nhạt.

Nụ ấy vụt qua rất nhanh, đến mức khiến tôi tưởng mình nhầm.

“Không hiểu à?”

Anh cúi xuống gần hơn.

Hơi thở nóng ấm phả nhè nhẹ bên má tôi.

Ngưa ngứa, tê tê.

Mặt tôi “bùm” một cái đỏ bừng, đỏ đến tận vành tai.

“Phí Du Hành, đừng có lại gần như thế!”

Tôi đưa tay định đẩy ra.

Nhưng cổ tay bị dễ dàng giữ chặt, bẻ ra sau lưng.

Sức rất mạnh, tôi không thể nào giãy ra .

Tư thế này khiến tôi bị ép sát hơn vào lồng ngực .

Qua lớp sơ mi mỏng, tôi có thể cảm nhận rõ rệt nhịp tim mạnh mẽ của .

Từng nhịp, từng nhịp.

Rồi dần dần hòa vào nhịp tim hỗn loạn của tôi.

“Thẩm Nặc, trả lời câu hỏi của .”

Giọng của như mang theo sức hút đầy mê hoặc.

“Ba năm trước, tại sao em bỏ đi?”

Tôi sững người.

“Không phải bảo em đi sao?”

“Anh chỉ bảo em về trước,” cắt lời, “ chưa từng bảo em biến mất khỏi cuộc đời .”

“Nhưng đã gửi tin nhắn chia tay!”

“Tin nhắn đó, em hiểu đúng ý chưa?” hỏi ngược lại.

Tôi càng hoang mang.

Tin nhắn chia tay chẳng phải chính là chia tay sao?

Cần phải “hiểu” thế nào nữa?

Tôi nhớ rất rõ, nội dung tin nhắn là:

“Giữa chúng ta tồn tại một nghịch lý logic không thể dung hòa. Sự xung đột giữa cảm tính và lý trí dẫn đến sự gia tăng entropy không thể đảo ngược. Để tránh trạng thái hỗn loạn cuối cùng, cho rằng chúng ta nên chấm dứt quá trình thử nghiệm hiện tại.”

Năm đó, đọc xong tin nhắn này, tôi tức đến suýt phát điên.

Chia tay thì chia tay, như đang viết luận văn vật lý!

Nào là nghịch lý logic, nào là entropy tăng không đảo ngược.

Chẳng phải là phiên bản màu mè của câu “chúng ta không hợp, chia tay đi” sao?

“Đó không phải tin nhắn chia tay.”

Phí Du Hành như thấu suy nghĩ của tôi, từng chữ từng chữ rõ.

“Đó là lời mời, muốn em cùng giải quyết vấn đề.”

Tôi: “…”

Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Hoặc là não có vấn đề.

“Mời em… giải quyết vấn đề?” Tôi lắp bắp hỏi, “Đây là kiểu… mời mới à?”

“Với em, chỉ có thể dùng cách này.”

Anh tôi, ánh mắt có chút phức tạp.

“Thẩm Nặc, em quá nhạy cảm, quá dễ né tránh. Nếu trực tiếp ‘chúng ta có vấn đề, cần chuyện’, em chắc chắn sẽ chạy trốn ngay, đúng không?”

Tôi nghẹn lời.

Bởi vì, đúng.

Tính cách tôi quả thật như .

Gặp chuyện, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.

“Vì dùng cách mà cả hai đều hiểu,” tiếp,

nghĩ em sẽ hiểu, sẽ đến tìm , cùng phân tích ‘nghịch lý’ này, tìm cách giảm ‘entropy’.”

“Anh đợi em ba ngày.”

“Em không đến.”

“Em hủy số điện thoại, chặn toàn bộ liên lạc với , biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời .”

Giọng dần lạnh xuống.

Lực siết cổ tay tôi cũng ngày càng chặt.

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.

Thì ra… là như sao?

Thì ra, đó không phải thư chia tay.

Mà là… một lời cầu cứu theo cách của ?

Còn tôi, lại coi nó như một con dao, đẩy ra khỏi cuộc đời mình.

8

Sự chấn và hối hận khổng lồ cuồn cuộn nhấn chìm tôi.

Tôi vào mắt , gần đến mức không cách nào né tránh.

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng xa cách ấy, lúc này lại cuộn trào một thứ cảm sâu thẳm mà tôi không sao hiểu nổi.

Có thất vọng, bất lực, và còn cả… tổn thương?

Tim tôi nhói lên một cái thật đau.

“Em… em không biết…”

Giọng tôi khô khốc.

“Em tưởng là… và sư tỷ đó…”

Tôi không hết câu.

“Sư tỷ đó?” Phí Du Hành nhướng mày, “Ý em là tiến sĩ Lâm?”

“Ừ.”

“Anh với ấy thì có gì?” Anh như nghe thấy chuyện buồn nhất thế gian, “Chồng ấy là giáo sư hướng dẫn luận án tiến sĩ của . Hôm đó ấy đến, chỉ để đưa giấy mời tham dự hội nghị vật lý quốc tế.”

“Giấy mời?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...