Cuộc Hôn Nhân Bí [...] – Chương 9

Lục Bắc Châu, đang dối đúng không? Người có thể để giấu tôi, duy trì mối ba năm… không thể nào lại không lòng.”

Người đàn ông rút ánh thất thần từ chiếc ghế sofa về, chuẩn xác đối diện ánh mắt tôi ngay gần trong gang tấc.

Quả nhiên… có thể thấy tôi.

“Sinh Sinh, kết cục của chúng ta… có khiến em hả dạ không?”

Tôi khựng lại.

Nói không hận… là giả.

Nhưng hận thù cũng cần nuôi dưỡng bằng sức mạnh.

Khoảnh khắc ly hôn, tôi đã tự với mình…

Phải buông bỏ Lục Bắc Châu hoàn toàn.

Không nghĩ, không .

Sự khựng lại của tôi khiến Lục Bắc Châu tưởng rằng tôi vẫn còn giận.

Anh giơ tay, tự tát mạnh vào mặt mình.

Sau đó, vẻ mặt như kẻ điên loạn:

“Nếu em còn giận , em cứ chửi, sẽ đánh.”

Tôi không ngăn lại.

Cho đến khi gương mặt không còn nhận ra hình dạng ban đầu, mới nhận ra…

Bóng dáng tôi đang dần trở nên trong suốt.

Có lẽ… tôi đã sai.

Tôi từng nghĩ, mình không hận.

Vì tôi bệnh tật, vì tôi không còn đẹp, vì tôi đã kéo xuống… nên muốn ly hôn không phải vì nhẫn tâm.

Nhưng khi Lục Bắc Châu từng cú, từng cú đánh vào bản thân, tại sao tôi lại thấy hả lòng?

Tôi hình như đã hiểu.

Thấy Lục Bắc Châu không thể có một kết cục trọn vẹn… chính là chấp niệm sâu nhất tôi cất giấu trong lòng.

Cũng là lý do tôi còn ở lại đây.

Giờ đây, tâm nguyện của tôi đã hoàn thành, tôi phải rời đi.

Ánh sáng hy vọng trong mắt Lục Bắc Châu dần vỡ vụn.

Anh khóc, đưa tay muốn giữ lấy, chỉ có thể trơ mắt tôi…

Không ngừng tan biến ngay trước mặt.

Trong tầm cuối cùng, Lục Bắc Châu nhặt con dao gọt hoa quả bên cạnh lên,

mỉm :

“Sinh Sinh, đừng sợ… sẽ đến bên em.”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...