Cuộc Hôn Nhân Đặc [...] – Chương 5

Cô nhân viên không còn vẻ hống hách ban đầu, nét mặt đầy hối hận: “Xin lỗi thiếu phu nhân, là tôi có mắt không tròng. Cô tha cho tôi lần này không…”

Tôi cắt lời ta bằng giọng lạnh lùng: “Hôm nay là vì thân phận của tôi, mới xin lỗi. Còn với tính cách chó người thấp của , đã có bao nhiêu khách hàng bị khinh thường, trong lòng tự biết rõ. Liệu có định xin lỗi họ không? Tôi nghĩ trong lòng cũng tự hiểu.”

Cô nhân viên há miệng định , không thể phản bác .

Tạ Phỉ vốn đã không ưa Tạ Châu, nên cũng không vừa mắt trợ lý Chu. Anh ta lên tiếng: “Này trợ lý Chu, không phải hơi độc đoán sao? Đây đâu phải cửa hàng của , gì có quyền sa thải là sa thải chứ.”

Trợ lý Chu khẽ : “Cậu Tạ Phỉ, có lẽ cậu chưa biết, đây là cửa hàng thuộc sở hữu của tổng giám đốc Tạ. Vậy tôi có quyền sa thải một nhân viên hay không?”

Tạ Phỉ sững lại, sắc mặt lập tức tối sầm: “Gì? Vậy chẳng lẽ tôi…”

Tôi mỉm, tiếp lời: “Đúng , cậu vừa tiêu hai triệu cho cửa hàng của Tạ Châu nhà tôi. Cảm ơn cậu đã ủng hộ sự nghiệp của ấy, hy vọng lần sau cậu sẽ quay lại.”

Tạ Phỉ không nhịn , lầm bầm một câu chửi thề.

Vừa rồi ta dùng thẻ phụ của mẹ mình, giờ không biết sau đó sẽ bị mắng như thế nào.

Tô Lâm tỏ vẻ không cam lòng: “Hay là chúng ta trả lại số trang sức này đi?”

Tạ Phỉ cáu kỉnh: “Im đi! Cô còn muốn mất mặt thêm à?”

Tô Lâm cưng chiều từ nhỏ, sao chịu những lời mắng mỏ như thế. Cô ta đỏ hoe mắt, bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Tạ Phỉ chẳng hề quan tâm, lớn: “Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc. Nhìn là thấy xui rồi!”

Nói xong, ta bỏ đi. Tô Lâm mắt đỏ hoe, cũng lẳng lặng theo sau. Trước khi đi, ta còn ném lại một câu: “Tô Hi, đừng có mà đắc ý. Sớm muộn gì gia sản của Tạ Châu cũng sẽ thuộc về Tạ Phỉ, đến lúc đó sẽ bị tôi đá ra khỏi nhà.”

Tôi hơi nheo mắt lại. Đá tôi ra khỏi nhà ư? Chú mèo nhỏ trong lòng tôi là người đầu tiên không đồng ý.

Trợ lý Chu lễ phép hỏi: “Thiếu phu nhân, còn điều gì muốn tôi giúp không?”

“Chúng ta ra quán cà phê chuyện.”

Tạ Châu đã rời công ty một tháng, muốn biết bây giờ công ty bị Tạ Hùng nát đến mức nào rồi.

“Được.”

Trợ lý Chu nhẹ nhàng vuốt mèo nhỏ, bị Tạ Châu vung móng đẩy ra.

Trợ lý Chu buột miệng: “Tô Hi, mèo nhỏ này hơi giống Tạ Châu quá nhỉ?”

Tôi giật mình. Điều này mà cũng nhận ra sao?

Trợ lý Chu tiếp tục: “Nheo nheo mắt, ánh kiêu hãnh, y hệt tổng giám đốc Tạ.”

Tôi mỉm nhẹ nhàng: “Có khi nào, đây chính là tổng giám đốc của đấy.”

Nụ của trợ lý Chu đông cứng lại: “Cô vui thật đấy, Tô Hi.”

Tôi hơi nhướn mày: “Nhìn tôi giống đang sao?”

“Thật… thật sao?”

Chú mèo nhỏ Tạ Châu kêu một tiếng: “Đương nhiên là thật.”

15

Đến quán cà phê, trợ lý Chu bán tín bán nghi hỏi tôi mấy câu chỉ có Tạ Châu mới biết . Tôi trả lời lần lượt từng câu.

Chẳng mấy chốc, ấy tin thật. Sếp của ấy thật sự đã trở thành một mèo nhỏ.

Anh ấy cảm thán: “Thật là kỳ diệu, may mà thiếu phu nhân có thể nghe tiếng lòng của sếp.”

“Giờ hãy về hình công ty đi.”

Nói đến chuyện này, trợ lý Chu nhíu mày ngay lập tức.

Sau khi Tạ Châu xảy ra chuyện, công ty gần như trở thành sân chơi riêng của Tạ Hùng.

Ông ta đưa ra rất nhiều lợi ích để lôi kéo các cổ đông đang lưỡng lự, khiến họ đứng về phía mình.

Còn các cổ đông thuộc phe Tạ Châu thì đã bị Tạ Hùng đẩy ra ngoài rìa.

Cứ tiếp tục như thế này, công ty Tạ Thị sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tạ Hùng.

Tạ Châu lên tiếng: “Tô Hi, tạm thời thay tôi đảm nhận chức vụ, đến công ty giúp tôi chủ trì đại cục.”

“À, tôi không biết gì về điều đó cả?”

Tạ Châu kiêu ngạo : “Không phải còn có tôi và trợ lý Chu sao?”

Cũng đúng.

Tôi không ngờ rằng trong đời mình, lại có ngày một nữ tổng tài bá đạo.

16

Dưới sự sắp xếp của trợ lý Chu và nhóm cổ đông phe Tạ Châu, tôi nâng đỡ lên ngồi vào vị trí của Tạ Châu.

Tạ Hùng và các tay chân của ông ta, tất nhiên không vui khi thấy cảnh này.

Tạ Hùng lên giọng trách cứ: “Làm gì phải có năng lực nấy. Tô Hi chỉ là một bé chẳng biết gì mà đòi quản lý công ty, các người không sợ công ty sản sao?”

Rồi ông ta con mèo nhỏ trong lòng tôi: “Còn ôm cả mèo đi , đây là đi hay đi chơi ?”

Trợ lý Chu điềm tĩnh đáp: “Mọi chuyện đã có tôi giám sát.”

Tạ Hùng híp mắt lại: “Ý cậu là, Tô Hi chỉ là con rối của cậu? Công ty nhà họ Tạ chúng tôi, không để một người ngoài như cậu nhúng tay vào.”

Tôi chen vào cắt ngang cuộc đối thoại: “Ôi dào, đừng cãi nhau nữa, chuyện lớn đến đâu, lát nữa tôi tự mình xử lý mọi việc là xong chứ gì?”

“Cái gì…?”

Tạ Hùng thầm, lập tức ngắt lời trợ lý Chu: “Cậu đừng gì thêm nữa, tôi thấy đấy. Cứ quyết định đi.”

Trong đầu ông ta hẳn đang nghĩ rất đơn giản: không có trợ lý Chu giám sát, ông ta có thể dễ dàng lừa gạt một bé như tôi.

Nhưng mèo nhỏ trong lòng tôi là người đầu tiên không đồng ý với điều đó.

17

Tạ Hùng chắc nghĩ tôi chỉ là một bé, chẳng hiểu biết gì.

Vừa lên chức chưa đầy một tiếng, ông ta đã sai cấp dưới đến khó dễ cho tôi.

Người đầu tiên bước vào là giám đốc Mã, hắn tiện tay quăng tập tài liệu lên bàn, thái độ lấc cấc: “Tô Hi à, cái dự án này…”

Tôi thì đọc không ít tiểu thuyết và xem đủ phim tổng tài bá đạo, từ nhỏ đã mơ ước một nữ tổng tài, nên nhanh chóng nhập vai.

Tôi cau mày: “Gọi gì mà Tô Hi, phải gọi là Tổng giám đốc Tô. Đã đến vị trí này mà không biết phép tắc là gì, Tạ Hùng dạy ông thế hả?”

Giám đốc Mã miễn cưỡng đổi giọng: “Tổng giám đốc Tô, xem giúp dự án này đi, đã bị trì hoãn quá lâu rồi, mong ký để chúng tôi tiếp tục triển khai.”

Tôi mở tài liệu ra, mèo nhỏ Tạ Châu bò tới bên cạnh, đọc một lượt.

Tạ Châu bảo tôi, dự án này chắc chắn lỗ, đã phủ quyết từ hai tháng trước. Đây là một cái bẫy do Tạ Hùng giăng ra.

Tôi hiểu rõ hình, lập tức ném tập tài liệu lên đầu giám đốc Mã: “Dự án lỗ mà cũng dám mang đến đây trình tôi. Lần sau còn đưa mấy dự án lỗ kiểu này đến, thì đừng mong ở công ty nữa. Cút đi!”

Giám đốc Mã sững người, nghĩ rằng tôi ăn may: “Cô thì hiểu cái gì?”

“Vậy chúng ta gọi Tạ Hùng tới xem dự án này có kiếm tiền không nhé?”

Nếu Tạ Hùng gật đầu, thì sau này dự án lỗ hắn ta phải chịu trách nhiệm.

Giám đốc Mã tất nhiên không dám, lủi thủi bỏ đi.

Người tiếp theo đến là giám đốc Quách, cầu tôi duyệt một khoản ngân sách lớn để tổ chức sự kiện.

Tạ Châu bảo tôi, sự kiện này không cần nhiều tiền đến thế, chỉ cần một phần ba ngân sách ghi trong đề xuất.

“Giám đốc Quách, sự kiện này cần gì đến ngần ấy tiền? Ông định bòn rút công ty à? Chúng tôi không cần kẻ hút máu như ông. Đi thẳng sang phòng hành chính thủ tục nghỉ việc đi.”

Giám đốc Quách mặt toe toét, đợi moi tiền từ tôi. Nghe , nụ lập tức cứng đờ: “Không phải, tổng giám đốc Tô, hãy nghe tôi giải thích…”

“Tôi rất bận, không có thời gian nghe ông cãi chày cãi cối.”

Sau đó, giám đốc Triệu, giám đốc Tiền lần lượt đến, có Tạ Châu quân sư, chẳng ai moi chút lợi ích nào từ tôi.

Bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết và phim tổng tài, tôi hành cứng rắn đến mức chẳng cần quan tâm hậu quả, cứ như một tổng tài thực thụ, xử lý mọi việc đầy khí phách.

Tạ Hùng cử người đến liên tục, chẳng ai dám tìm tôi phiền nữa. Một số còn bị đuổi việc. Cuối cùng, ông ta không dám tiếp tục thử.

Tôi tranh thủ mở cuộc họp, chỉnh đốn lại hình công ty.

Tạ Hùng liên tục phản bác từng nội dung trong cuộc họp, lần nào cũng bị tôi phản bác ngược, lập luận vững vàng.

À không, đúng ra là Tạ Châu chuyện đó.

Trước đây, Tạ Hùng đã không phải đối thủ của Tạ Châu. Giờ dĩ nhiên càng không.

Cuối cùng, Tạ Hùng tức tối rời cuộc họp với vẻ mặt đen kịt.

Những cổ đông thuộc phe Tạ Châu thấy tôi cầm quyền như , mắt rưng rưng , khen rằng Tạ Châu thật may mắn khi cưới một thiên tài kinh doanh như tôi. Họ chẳng còn lo công ty sẽ rơi vào tay Tạ Hùng nữa.

Chú mèo nhỏ Tạ Châu ngồi trên sofa, âm thầm nhận công trạng.

Tạ Châu cảnh báo tôi rằng với tính cách của Tạ Hùng, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua Chắc chắn ông ta sẽ tìm cách khác để đối phó.

Quả nhiên, hôm sau, Tạ Hùng lại tìm ra chiêu mới để nhắm vào tôi.

18

Sáng sớm, tôi vừa đến văn phòng thì thấy ba người đàn ông cao trên 1m8, dáng vẻ đẹp trai, đứng ở cửa chờ sẵn.

“Các là ai?”

Người đứng đầu mỉm : “Chúng tôi là thư ký do phòng hành chính sắp xếp cho .”

Trong lòng tôi đã hiểu rõ, đây chính là chiêu mỹ nam kế của Tạ Hùng.

Chú mèo nhỏ Tạ Châu trong lòng tôi, đôi mắt mèo khẽ nheo lại, toàn thân toát ra vẻ thù địch, miệng kêu meo meo liên hồi.

“Cô Tô, mèo nhỏ này có vẻ dữ nhỉ.”

Dữ sao không ? Mấy này là đang định nhà ngay trước mặt “chính cung” mà.

Tôi ôm mèo nhỏ lên hôn mạnh một cái, dỗ dành: “Thôi nào, thôi nào, biết tôi thích nhất mà.”

Chú mèo nhỏ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo quay đi chỗ khác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...