Khi vị hôn phu đến lời hủy hôn, tôi đang sắp xếp lại hộp thuốc, tay vừa chạm đến gói thảo dược “hộ tâm thảo”.
Kiếp trước, tôi đã dùng chính loại thuốc này để cứu mạng ta khi ngừng tim giữa xưởng việc.
Thứ tôi nhận sau đó là hai mươi năm hôn nhân lạnh nhạt và bạo lực tinh thần.
“Nếu không sợ em bám lấy cái ơn cứu mạng ấy để đòi hỏi, đã sớm hủy hôn để cưới người mình thật sự rồi!”
Sau này khi tôi bị tai nạn nguy kịch, ta vui vẻ ký vào giấy từ bỏ điều trị, còn ôm chặt “bạch nguyệt quang” trong lòng mà : “Cuối cùng em ấy cũng hết khổ rồi.”
Sống lại một đời, tôi không ngờ người chủ rẽ lối trước lại là ta.
Tôi đồng ý hủy hôn, rồi nghe thấy dặn dò người đi vào núi tìm thuốc, không nhịn mà bật thành tiếng.
Họ đâu có biết, thứ thật sự cứu mạng người, chưa bao giờ là thuốc.
Mà là phương pháp cấp cứu gia truyền chỉ nhà tôi mới có.
1.
“Kết thúc hôn ước đi, Vãn Thu. Anh không có cảm nam nữ với em. Tin rằng em cũng chẳng muốn vì cuộc hôn nhân cha mẹ sắp đặt mà ủy khuất cả đời mình.”
Khi Cao Kiến Ba đẩy cửa bước vào, trên mặt ta là vẻ sốt ruột cùng nhẹ nhõm mà tôi chưa từng thấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi chắc chắn, ta cũng trọng sinh rồi.
Kiếp trước, ta chưa từng đến để lời hủy hôn.
Ba ngày sau đó, trong lần điều chỉnh cuối cùng của máy tiện “Phấn Tiến số 1”, đột ngột ngừng tim, ngã gục trong xưởng.
Chính tôi, bác sĩ duy nhất trong nhà máy, đã kéo ta từ cõi chết trở về.
Sau đó, chúng tôi kết hôn đúng như dự kiến.
Nhưng suốt hai mươi năm hôn nhân, thứ tôi nhận lại chỉ là ánh mắt chán ghét và lạnh nhạt của ta.
“Lâm Vãn Thu, nếu không vì sợ em lấy cái ơn cứu mạng đó để uy hiếp , đã sớm cưới Mỹ Linh rồi! Chính em đã hỏng hạnh phúc của và ấy!”
Mãi đến khi tôi bị tai nạn, nằm thoi thóp trên giường bệnh, ta không chút do dự ký vào giấy từ bỏ điều trị, còn ôm lấy Triệu Mỹ Linh, nhẹ nhõm.
“Người phụ nữ này cuối cùng cũng nhận báo ứng rồi. Mỹ Linh à, tất cả là lỗi của , khiến em khổ sở bao năm qua.”
Không cam lòng mà nhắm mắt xuôi tay, tôi sống lại vào thời điểm trước khi kết hôn, không ngờ, Cao Kiến Ba cũng trọng sinh, hơn nữa còn đi trước tôi một bước để rẽ sang con đường không có tôi.
Anh ta chắc hẳn nghĩ rằng chỉ cần rũ bỏ tôi, cái “gánh nặng” đó, cuộc đời ta sẽ viên mãn.
“Vãn Thu, biết điều này không công bằng với em.”
Cao Kiến Ba kéo tôi về thực tại giọng điệu mang theo chút áy náy ban ơn.
“Nhưng thật lòng Mỹ Linh, chúng mới là định mệnh của nhau. Kiếp này, không muốn tiếp tục ủy khuất bản thân, cũng không muốn để ấy thiệt thòi nữa.”
Lời đầy ẩn ý ấy tràn ngập cảm giác “kiểm soát tương lai” khiến người ta muốn .
Thật lòng ư? Vậy sao kiếp trước không sớm đi, đợi tôi đã về vợ rồi mới công khai lén lút với ta?
Tôi giấu nụ khinh miệt vào lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ đau khổ, run rẩy mà chất vấn.
“Kiến Ba, bao năm nghĩa, còn cả mối quan hệ hai nhà, bỏ là bỏ sao? Chỉ vì con giám đốc Triệu ư?”
Tôi chằm chằm ta, muốn tìm lấy một tia dao nào đó, vì tôi không thể để ta biết, người sống lại không chỉ có một mình ta.
Bị bộ dạng rưng rưng nước mắt của tôi cho lúng túng, Cao Kiến Ba thở dài.
“Tình cảm không thể miễn cưỡng . Đau một lần còn hơn đau dài lâu. Em sớm chấp nhận thì sẽ tốt cho cả hai.”
Sau một hồi “giằng co”, tôi buông xuôi đầy bi thương, nghẹn ngào :
“Kiến Ba, em biết giữ không nữa… Chỉ có một nguyện vọng duy nhất.”
“Dù sao hôn ước này cũng do ba mẹ em định trước lúc còn sống, nếu giờ muốn hủy, có thể… cùng em đến mộ họ, một lời cho phải đạo không?”
Nghe , ánh mắt Cao Kiến Ba lóe lên một tia do dự, rồi nghĩ tới việc dứt khoát dẹp sạch quá khứ, ta gật đầu.
“Được thôi. Nhưng để với Mỹ Linh trước đã, kẻo ấy lo lắng.”
Anh ta gần như không đợi thêm giây nào, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Tôi đi đến bên cửa sổ, thấy ta chạy vội tới chỗ Triệu Mỹ Linh đang đứng chờ từ trước trong sân.
Dưới ánh mặt trời, cả hai hôn nhau đầy ngang nhiên.
“Kiến Ba ca, em biết mà, trong lòng chỉ có em thôi. Không giống như ai kia cứ bám lấy cuộc hôn nhân do người lớn sắp đặt, chẳng biết xấu hổ.”
“Thôi, đừng nhắc đến ta nữa. Mỹ Linh, mấy hôm nay nhớ kỹ đi lên núi tìm giúp ít ‘hộ tâm thảo’ nhé, chính là loại từng kể em nghe đấy.”
Tôi đứng trong phòng, khẽ bật .
Cao Kiến Ba, đúng là tính toán không sót chút nào.
Anh biết ba ngày nữa, “kiếp nạn” sẽ đến như hẹn.
Bạn thấy sao?