3
“Cô ta quả là mạng lớn. Mới mười ngày đầu tháng mà đã cấp cứu mười bảy lần, mà vẫn chưa chết.”
Ánh mắt Lâm Minh Triết đầy khoái trá và oán độc:
“Đó là vì Uyển Nhụ hiền lành, thường việc thiện tích đức nên mới may mắn vượt qua từng lần!”
“Không như , lòng dạ rắn rết, ngay cả ba mẹ mình cũng chết!”
Tôi lạnh lùng , rồi ném thẳng tập tài liệu cảnh sát đưa vào mặt ta.
“Xem kỹ đi! Ba mẹ tôi đến khu mìn đó, đều do em tốt của dẫn dắt!”
“Chính ta chết họ!”
Lâm Minh Triết cầm lên, đọc lướt xong, ánh mắt thoáng lộ vẻ chột dạ, ngay sau đó liền lớn giọng át đi:
“Thì sao? Ba mẹ tuổi đã cao, sớm muộn cũng chết. Uyển Nhụ thế coi như giúp họ bớt đau khổ.”
“Hơn nữa, bao năm nay cũng có người khác từng lạc vào đó, chết thì chỉ có ba mẹ !”
Tôi xoa bên má còn đau rát, thong thả hắn tự lừa dối chính mình.
Thấy tôi không tranh cãi như thường lệ, Lâm Minh Triết chột dạ, giọng hạ thấp:
“Dù sao ba mẹ cũng xui xẻo… Uyển Nhụ vốn hiền lành. Thế này nhé, tôi thay mặt viết giấy bãi nại cho cảnh sát, rồi để Uyển Nhụ bồi thường hai mươi ngàn. Cộng thêm bộ trang sức, tổng cộng một trăm ngàn, thế nào?”
Giọng điệu tự nhiên như thể hai mạng người chỉ là hai món đồ hư hỏng.
Cũng phải thôi, ban đầu ta cưới tôi chỉ vì bố mẹ chồng ưng tôi hơn so với Dương Uyển Nhụ.
Cũng chính vì , ta mới tìm cách chết họ.
Nghĩ đến cảnh Lâm Minh Triết sẽ phát điên khi biết kẻ cha mẹ mình chính là thanh mai trúc mã, tôi không nhịn bật .
Anh ta nhíu mày, cảnh giác tôi:
“Cô điên rồi à?”
“Được thôi, chuyển tiền đi. Nhớ ghi ‘tự nguyện tặng’.”
Dù nghi ngờ vì sao tôi dễ dàng đồng ý, vì muốn dẹp yên chuyện, hắn vẫn nhanh chóng chuyển tiền.
Nhận tiền, tôi không chần chừ, lập tức ném bản thỏa thuận ly hôn vào mặt hắn.
Lâm Minh Triết liếc , sắc mặt thoáng thay đổi, vẫn chủ ký.
Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối không ký.
Hắn còn tham lam hợp tác với gia đình tôi, còn muốn bấu víu vào thế lực ba mẹ tôi.
Nhưng giờ, tưởng rằng ba mẹ tôi đã chết, hắn liền đá tôi không chút do dự.
“Ly hôn? Tốt lắm! Tôi muốn xem, một phụ nữ từng có chồng, ba mẹ chết cả rồi, thì ai còn thèm rước nữa!”
Tôi cẩn thận cất kỹ giấy ly hôn, không chấp hắn miệt thị.
Với tư cách ‘vợ cũ’, tôi còn tử tế nhắc nhở:
“Lâm Minh Triết, theo ý , tôi không hỏa táng bố mẹ, đã nhờ nhà tang lễ đưa về.”
“Tôi khuyên tốt nhất nên một lần, coi như lần cuối từ biệt.”
Hắn khinh bỉ:
“Nhìn? Nhìn cái đống thịt vụn ghê tởm ấy à? Thôi khỏi.”
Vừa dứt lời, nhân viên nhà tang lễ đã mang thi thể không trọn vẹn của bố mẹ chồng ghép lại, đặt ở sân.
Sắc mặt Lâm Minh Triết lập tức biến đổi, xông tới đá tung cái hũ chứa thịt vụn.
Hũ lăn lông lốc, thi thể vỡ nát văng khắp nơi.
Hắn lại đá thêm một cú:
“Mang đi mau! Thứ xúi quẩy này không vào nhà tôi!”
Tôi siết chặt hai tờ giấy chứng tử trong tay, định ném thẳng vào mặt hắn.
Đúng lúc đó, ba mẹ tôi bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà họ Lâm.
Lâm Minh Triết vừa giơ chân định đá cái hũ thứ hai thì sắc mặt bỗng cứng lại.
Ba mẹ tôi đang đứng sừng sững ngoài sân, rốt cuộc hắn vừa đá là ai?
Trong khoảnh khắc, hắn như bị sét đánh, một miếng thịt vụn từ trong hũ lăn ra.
Bạn thấy sao?