4
Vết sẹo hình lưỡi liềm trên đó khiến mắt hắn nhói buốt, hắn thét lên thảm thiết rồi quỳ rạp xuống đất.
Lâm Minh Triết không dám tin vào những gì mình thấy, nhắm mắt rồi lại mở mắt, cố gắng biến vết sẹo bỏng kia thành ảo giác.
Nhưng không.
Đó chính là dấu vết để lại từ năm hắn bảy tuổi, vì trò nghịch ngợm ác ý mà in hằn vĩnh viễn trên mu bàn tay mẹ hắn.
Giờ đây, vết sẹo ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào toàn thân hắn, khiến hắn đau đến nát cả tim gan.
“Aaaa!!! Không thể nào! Không thể nào!”
Hắn vừa gào khóc vừa điên loạn lục tìm trong đống thịt vụn, rồi lại quay đầu ba mẹ tôi đang vội vã bước vào, cố tìm dấu hiệu giả mạo.
Vẫn không có.
Tất cả đều là sự thật.
“Vì sao?!” Lâm Minh Triết đột ngột bật dậy, gào thét vào mặt tôi:
“Vì sao chết lại là ba mẹ tôi?! Không phải đáng lẽ phải là ba mẹ sao?! Vì sao bọn họ không chết?!”
Đột nhiên, hắn như nghĩ đến điều gì, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tôi căm hận muốn nuốt sống.
“Tôi biết rồi… là ! Là trả thù tôi!”
Giọng hắn đầy chắc nịch:
“Cô cố ý chết ba mẹ tôi, rồi còn vu oan cho Uyển Nhụ để trút tội lên người nó!”
Tôi lùi lại bên cạnh ba mẹ, đợi vệ sĩ giữ chặt kẻ điên loạn ấy mới lên tiếng:
“Đây chẳng phải đều do chính tay sao? Liên quan gì đến tôi?”
“Tôi gọi cho cả trăm cuộc, chỉ cần chịu nghe một lần, họ đã không chết!”
“Buồn thay, lúc ba mẹ chết, lại đang ân ái với chính kẻ họ!”
Lâm Minh Triết choáng váng ôm mặt.
“Giờ mới biết hối hận à?” Tôi khẩy, đầy mỉa mai.
“Giờ mới thấy đau à?”
“Hồi đó tưởng chết là ba mẹ tôi, gì còn nhớ không?”
“Tôi cho dù thất vọng về , vẫn vì nghĩ họ đối xử tốt với tôi mà liều mình vào bãi mìn, tìm mọi cách liên hệ và những chuyên gia khác để cứu họ.”
“Không ngờ cuối cùng lại bị chính – đứa con ruột – chết!”
Lâm Minh Triết run rẩy toàn thân:
“Cô gì? Nói lại lần nữa!”
“Cô căn bản chưa từng gửi tin nhắn cho tôi!”
Hắn hét xong liền chộp lấy tảng đá bên cạnh, lao về phía tôi.
Vệ sĩ kịp thời chặn lại.
Hắn bị khống chế, vừa giãy giụa vừa tru tréo:
“Triệu Mộng Văn! Đồ độc ác lừa đảo! Cô chưa từng báo cho tôi biết đó là ba mẹ tôi vào bãi mìn!”
Tôi chẳng buồn cãi, chỉ mở điện thoại đưa trước mặt hắn.
Rõ ràng từng dòng chữ, hàng trăm tin nhắn tôi gửi cho hắn, toàn là báo sự thật và cầu cứu.
Lâm Minh Triết như mất hồn ngồi phịch xuống, run rẩy rút điện thoại ra, mở khung trò chuyện với tôi.
Trống trơn, chẳng còn gì.
Đến lúc này hắn mới nhận ra, có người đã ra tay xóa hết.
Là sự thật mà hắn không muốn thừa nhận, cũng không bao giờ dám chấp nhận.
Kẻ chết cha mẹ hắn, chính là thanh mai trúc mã hắn nâng niu nhất.
Tôi nhếch môi, không hề che giấu nụ châm chọc:
“Lâm Minh Triết, người chết ba mẹ , chính là và con ’em ’ nâng niu kia đấy!”
“Có điều, đi cũng phải lại, ba mẹ đúng là xui. Bao nhiêu năm có người lạc vào bãi mìn, chỉ có họ chết.”
“Tôi thấy đó chính là bị thằng con độc ác như khắc chết thôi!”
“Nghiệp tạo, cuối cùng cũng trút cả lên người ba mẹ rồi!”
“Nhưng cũng chẳng sao, trong mắt , họ cũng chỉ đáng giá hai mươi vạn.”
Tôi đem từng câu từng chữ hắn trước đó, trả lại cho hắn như dao đâm ngược.
Bạn thấy sao?