Tôi đã đăng ký kết hôn với sếp, ở công ty là thư ký nhỏ, về nhà thì thành vợ nhỏ bé, phải là cách chơi này cũng khá táo bạo.
Nhưng rất nhanh tôi đã nhận ra có gì đó không ổn — ta chỉ trả tôi một khoản lương mà bắt tôi cả đống việc, rõ ràng là lỗ nặng!
Thế là tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện lật đổ ách áp bức của chủ nghĩa tư bản vô này.
Không ngờ cái kết lại thành ra: ban ngày bị sếp mắng, ban đêm về mắng sếp.
1.
“Tối nay muốn ăn sườn chua ngọt, nhớ tan là về nấu liền, dì giúp việc ở nhà đã mua sẵn nguyên liệu rồi.”
Lúc tôi bước vào phòng để giao tài liệu, Lục Phán không buồn ngẩng đầu lên mà bắt đầu liệt kê món ăn tối nay.
Tôi thật sự rất muốn ném xấp tài liệu vào bàn ta rồi hét lớn: “Muốn ăn thì tự nấu đi! Sao ngày nào cũng bắt tôi nấu hả!”
Nhưng tất cả những điều đó chỉ có thể diễn ra trong đầu tôi.
Còn trong thực tế, tôi chỉ biết rón rén đặt tập tài liệu lên bàn rồi đáp:
“Vâng, Lục tổng.”
Ra ngoài rồi, tôi chằm chằm vào mấy món đồ trang trí trên bàn mình, sau đó giận dữ mạnh vào cái gối ôm.
Tại sao tôi lại trở thành đầu bếp của nhà Lục Phán chứ?
Chuyện này phải kể từ hai tháng trước…
Khi đó, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ dưới trướng công ty của Lục Phán, đừng là nấu cơm cho ta, đến cả việc gặp mặt cũng chẳng có nhiều cơ hội.
Nhưng vì người bà giao thiệp rộng rãi của tôi, trong một lần tôi về quê, bà không biết moi từ đâu ra một tờ giấy đính hôn.
Bà ném xuống trước mặt tôi rồi bảo: “Nhìn đi, đây là hôn ước từ hồi con còn nhỏ. Giờ cũng đến lúc rồi, con có thể cầm tờ giấy này đi tìm chồng tương lai của mình rồi đấy.”
Tôi suýt nữa quỳ xuống xin bà tha cho. Đừng là tờ giấy này là giả, dù có là thật thì tôi cũng không biết người ta là ai. Tôi cứ thế cầm giấy đến tìm người ta, chẳng phải sẽ bị xem là kẻ điên rồi bị đuổi đi sao?
2.
Tôi phải năn nỉ năm lần bảy lượt mới thuyết phục bà tôi rằng bây giờ là xã hội văn minh rồi, không còn cái kiểu đính hôn từ trong bụng mẹ nữa. Giờ là thời đại của tự do.
Cuối cùng bà tôi cũng chịu từ bỏ ý định bắt tôi đem tờ hôn ước chẳng biết thật giả này đi cưới người ta.
Tôi cứ tưởng chuyện tới đó là xong, ai ngờ sau khi tôi rời đi, bà tôi liền liên hệ với một người thân của mình, rồi hai cụ bà bắt đầu lập kế hoạch.
Tuần sau tôi về quê, vừa bước vào cửa đã thấy sếp tôi – Lục Phán – đang ngồi trong phòng khách nhà tôi, bên cạnh là một cụ bà khác.
Vừa thấy tôi về, bà ấy mừng rỡ như gặp cháu ruột, kéo tay tôi thật chặt, tôi còn tưởng là của bà tôi, nên tươi bắt chuyện.
Ai ngờ giây sau, bà ấy bẻ lái: “Bao giờ đi đăng ký kết hôn đây? Vài hôm nữa là ngày đẹp rồi, có thể tranh thủ trước. Đám cưới thì để sau cũng .”
Câu đó khiến tôi muốn giật tay mình ra ngay lập tức, bà ấy tuy già sức lực thì không hề yếu!
Tôi dùng hết sức cũng không thoát ra , mặt thì đỏ bừng lên.
Từ góc của bà tôi thì lại là: cháu cháu trai người ta đỏ mặt, chắc chắn là có ý rồi.
3.
Lúc đó Lục Phán ngồi bên cạnh không gì, tôi vẻ mặt của ta còn tưởng cũng đã chấp nhận số phận. Ai ngờ ta vừa đặt điện thoại xuống, câu đầu tiên là:
“Bà ơi, con không hứng thú với ấy đâu, bà đừng tự tiện ghép đôi nữa.”
Tôi đứng bên cạnh nghe mà trong lòng vỗ tay bôm bốp, đúng rồi, đừng có tùy tiện ghép đôi chứ.
Hai bà nghe xong có vẻ không vui, rất rõ ràng là bà của Lục Phán đã hơi dao .
Đúng lúc tôi định thêm dầu vào lửa thì bà tôi lại nhanh miệng :
“Tiểu Lục dạo này ăn uống không ngon đúng không? Cháu bà nấu ăn ngon lắm, ăn thử rồi cháu sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”
Tôi quay sang bà mình: bà thật sự rất sợ cháu không lấy chồng đúng không?
Không ngờ Lục Phán lại thật sự dao vì lý do vớ vẩn đó, còn với bà tôi:
“Vậy thì để cháu bà thử xem sao, dạo này đúng là cháu ăn uống không ngon, lâu rồi không bữa nào ra hồn.”
Bà tôi tươi, vỗ vai tôi một cái, chưa quên thì thầm vào tai tôi:
“Nếu con dám nấu bừa, bà sẽ từ con luôn đó. Bà chẳng lạ gì tay nghề nấu nướng của con đâu.”
Quả thật là, muốn “lỡ tay” một lần cũng không . Thế nên tôi đành phải nấu một bữa cơm ngay trước mặt ba người bọn họ.
Hai cụ già thì vừa ăn vừa khen lấy khen để, không biết là khen thật hay chỉ là khen cho có lệ.
Lục Phán thì sau một lúc do dự mới cầm đũa lên nếm thử. Dù tôi cũng không trông mong gì chuyện thay đổi suy nghĩ của ta chỉ nhờ vài món ăn.
Nhưng người khác khen tài nấu nướng của mình, cảm giác vẫn thấy vui lắm.
Thế là ngay sau đó, tôi liền thấy cái người vừa bảo “lâu lắm rồi chưa ăn bữa nào ra hồn” như Lục Phán, đã dọn sạch cả bàn ăn.
Xong rồi, hình tượng tổng tài bá đạo trong đầu tôi hoàn toàn sụp đổ.
4.
Điều khiến tôi sốc hơn nữa là — ăn xong, ta thật sự bắt đầu bàn chuyện… bao giờ đi đăng ký kết hôn.
Tôi kéo ta sang một bên, vừa định mình vẫn chưa tính tới chuyện kết hôn.
Ai ngờ Lục Phán lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, sau đó rất bá khí :
“Chúng ta có thể giao dịch bằng tiền. Em chỉ cần nấu ăn cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho em. Còn kết hôn chỉ là cho hai bà cụ xem thôi.”
Xin lỗi lòng tự trọng, ta trả giá cao quá, tôi không từ chối nổi.
Thế là tôi và Lục Phán đi đăng ký kết hôn. Tối hôm nhận giấy kết hôn, tôi bị bà tôi đóng gói, đẩy thẳng đến nhà Lục Phán.
Cũng may là biệt thự tổng tài đủ rộng, có phòng riêng cho tôi.
Biết tôi đang việc ở công ty của ta, ban đầu Lục Phán còn muốn tôi nghỉ ở nhà chơi thôi, tôi kiên quyết đòi đi — phải một người phụ nữ độc lập thời đại mới!
Vậy là Lục Phán đành kéo tôi lên thư ký riêng cho ta. Lúc đầu tôi còn tưởng ta có ý gì đó với tôi, vì thường thì mấy tổng tài hay chơi trò cảm công sở này nọ…
Nhưng sau nửa tháng việc, tôi mới nhận ra: hóa ra tất cả chỉ để tiện… gọi món buổi tối.
Nếu không phải văn phòng không đặt bếp, tôi nghĩ Lục Phán đã cho lắp hẳn một căn bếp riêng trong đó rồi.
Thế là tôi bắt đầu cuộc sống: ban ngày thư ký nhỏ, ban đêm đầu bếp nhỏ ở nhà.
Bạn thấy sao?