Đúng là mỗi tổng tài đều có bệnh. Bệnh của Lục Phán chính là: không ăn đồ tôi nấu thì sẽ mất cảm giác ngon miệng.
Hễ tôi nấu là ta sẽ ăn hết, điều đó khiến tôi có một loại tự tin kỳ lạ. Nhìn xem, dù có ăn bao nhiêu cao lương mỹ vị, cuối cùng vẫn mê mẩn món ăn gia đình của tôi thôi!
Nhưng mà nấu nhiều rồi cũng mệt lắm, nhất là khi ban ngày còn bị Lục Phán mắng tới tấp ở công ty!
Tôi phải nghĩ cách để vùng lên mới .
5.
Tôi đang dùng gối ôm trên ghế để tưởng tượng ra Lục Phán rồi giận dữ túi bụi thì cánh cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Tay tôi vẫn còn đang siết cái gối, chưa kịp thả xuống.
Lục Phán bước vào với tập tài liệu, tay hơi khựng lại một chút rồi đặt nó lên bàn tôi.
“em có thù với cái gối này à?”
Tôi cái gối suýt bị tôi bẻ gãy cổ, vội vàng rụt tay lại rồi nhét nó vào ghế.
Chỉ có điều cái cổ bị tôi giằng mạnh nên nó cứ gập xuống, còn đang ngả đầu “” về phía Lục Phán. Thế là tôi lặng lẽ chỉnh lại cái đầu nó.
Tôi nặn ra một nụ gượng gạo rồi :
“Làm gì có! Anh ký xong tài liệu rồi à? Sao không gọi em một tiếng, em vào lấy là .”
Lục Phán khẽ mũi một cái, dù khoé miệng có nhếch lên chẳng có vẻ gì là thật — y như Diêm Vương đang định lấy mạng người .
“Chắc em đang tập trung quá đấy, tôi gọi mấy tiếng cũng chẳng thấy phản ứng.”
Tôi tim đập hụt một nhịp — không thể nào, rõ ràng tôi vừa mới lầm bầm chửi ta trong đầu, chẳng lẽ thật sự… bị điếc chọn lọc?
Lục Phán không cho tôi cơ hội nghĩ tiếp, ngón tay gõ nhẹ lên tài liệu.
“Nhớ đưa tài liệu xuống nhanh lên, đừng ngồi mơ mộng cả ngày. Tan nhớ lên xe về nhà luôn, lão Lưu sẽ đến đón. Tối nay tôi về trễ, cơm vẫn phải có.”
Nói xong, ta quay lưng bỏ đi, để lại tập tài liệu ký xong trên bàn.
Tôi cầm lên kiểm tra lại lần nữa, rồi xuống tầng dưới gửi tài liệu.
Thật đúng là… chủ nghĩa tư bản vô .
Khi mới dọn đến sống chung với Lục Phán, tôi còn nghĩ — nhỡ đâu sẽ có chuyện gì “khó ” xảy ra thì sao…
6
Dù sao thì, nam độc thân nữ độc thân sống chung một nhà, cũng không phải là không có khả năng xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng rất nhanh tôi nhận ra — mấy chuyện này có thể xảy ra với người khác, chứ với Lục Phán thì… ăn còn hấp dẫn hơn tôi nhiều.
Nói thật, dù có đứng trần truồng trước mặt ta, chưa chắc ta đã liếc một cái.
Thế nên tôi chỉ có thể : Lục Phán đúng là một người cùng nhà tuyệt vời, vì có ai ở chung mà còn phát lương cho chứ?
Buổi tối về nhà, đúng như tôi đoán, trong tủ lạnh đã có sẵn sườn heo cắt gọn. Tôi lấy ra, vừa nấu vừa nghe nhạc, nấu xong thì để phần lại cho Lục Phán, còn mình thì ăn trước.
Lục Phán về tới nhà cũng gần mười giờ rồi. Nếu tôi không chuẩn bị trước thì mấy món ăn này chắc lạnh tanh như lòng tôi mất.
Tôi bước đến trước mặt ta, vào đôi mắt vương chút men say.
“Anh uống rượu à? Còn muốn ăn cơm không? Có cần em pha cho ly nước mật ong không?”
Tôi cầm lấy áo khoác trong tay Lục Phán, thả vào giỏ đồ bẩn — tất nhiên là tôi sẽ không giặt, mai sẽ có giúp việc tới .
Anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa, tay chống trán, tôi thầm tặc lưỡi trong lòng.
Ai bảo tổng tài sống sướng? Nhìn ta phải tiếp khách tới tận giờ này mới về, cũng chẳng dễ dàng gì. Không như bọn tôi, dân công sở, tan là thời gian của riêng mình rồi.
Tôi vào bếp pha cho Lục Phán một ly nước mật ong, đem ra để lên bàn trà.
7.
“Có nấu cơm không?”
“Có, em vừa hâm lại trong lò vi sóng, giờ ăn luôn đấy.”
Lục Phán ngồi thẳng dậy, cầm ly nước mật ong uống cạn, “Ăn chứ, trên bàn nhậu chẳng ăn gì, toàn uống rượu thôi.”
Tôi nghe thì vào chuẩn bị bát đũa cho ta, đặt lên bàn ăn. Cũng không vào phòng luôn, coi như hôm nay tôi tốt bụng .
Chờ ăn xong, tôi sẽ giúp dọn dẹp một chút.
Lục Phán ngồi đối diện tôi ăn cơm. Phải là, người sống trong giới thượng lưu từ nhỏ có khác, ngay cả tư thế cầm đũa cũng đẹp hơn tôi.
Chưa kể cái cách ta ăn uống còn rất tao nhã, nghiêm túc đến mức khiến tôi thôi cũng thấy… hơi đói bụng.
Dù bị tôi chằm chằm, Lục Phán cũng không hề thấy khó chịu, cứ thế ăn uống tự nhiên, không lâu sau là ăn xong.
Lúc tôi đang dọn chén bát thì không nhịn hỏi:
“Dù tay nghề em có ổn thật, chắc chắn không thể sánh với đầu bếp chuyên nghiệp. Sao lại thấy cơm em nấu ngon thế?”
Lục Phán cầm ly nước lên uống một ngụm, ánh say trong mắt cũng tan biến, trở lại dáng vẻ thường ngày.
“Nếu tôi không thích cơm em nấu thì em nghĩ em có cơ hội kiếm tiền từ tôi à? Hay là muốn tôi đổi đầu bếp khác?”
OK, tôi im lặng. Biết thế khỏi hỏi.
Nể cái thẻ đen của ta, tôi quyết định ngày mai sẽ nấu nhiều món hơn — dù sao mai cũng không đi mà!
Sáng hôm sau tôi dậy như thường lệ thì chợt nhớ ra một điều: đúng là tôi không đi , Lục Phán thì có lịch tăng ca.
Dù chỉ là một đợt tăng ca nhỏ, chỉ có vài người thôi.
Gần tới trưa, tôi điện thoại, định nhắn hỏi xem có cần mang cơm cho ta không, còn chưa kịp nhắn.
Thì điện thoại tôi đã reo lên rồi.
Người gọi không ai khác chính là Lục tổng đang tăng ca ở công ty.
Tôi hí hửng bắt máy, giọng cũng tự nhiên hạ xuống mềm mại hơn hẳn.
8.
Đầu dây bên kia, Lục Phán khẽ “tsk” một tiếng:
“Em đang ở đâu ? Có phải đang chuyện mờ ám gì nên không dám chuyện? Sao giọng nhỏ ?”
Tôi bắt đầu thấy hơi bực, quản hơi rộng rồi đấy. Tôi thích nhỏ hay to là quyền của tôi nhé.
Thế là tôi cầm điện thoại ra xa, bật loa ngoài, rồi hét lớn vào máy:
“Ô! Em biết rồi! Giờ nghe rõ chưa, đủ to chưa hả?!”
Bạn thấy sao?