Cuộc Sống Không Còn [...] – Chương 7

7

“Thật không ngờ việc ly hôn lại khiến bị đả kích đến mức này, đến nỗi tinh thần đảo lộn, còn xuất hiện cả ảo giác sao? Nguyền rủa chính ba mẹ mình đã chết, không chịu thừa nhận lỗi lầm bản thân, đúng là nực .”

“Tôi cho đủ tiền để rời đi, bảo đảm cả đời sau ăn sung mặc sướng. Cô đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Chúng ta… nên chia tay trong êm đẹp đi.”

Khoảnh khắc đó, tôi như mất đi tất cả những gì quan trọng nhất trong đời.

Ba mẹ vứt bỏ tôi.

Chồng không còn tôi.

Tôi chẳng còn lại gì, ngoài đứa bé trong bụng.

Tôi lảo đảo bước ra khỏi cửa, đi dọc theo bờ sông.

Lúc ấy, trong lòng tôi chợt lóe lên một ý nghĩ — chỉ cần chết đi, có lẽ tất cả đau khổ cũng sẽ chấm dứt.

Tiếng lòng của đứa bé lại vang lên.

【Mẹ, con sẽ đi cùng mẹ rời khỏi thế giới này. Chúng ta đừng chịu khổ nữa, không? Trên đời này chẳng còn gì đáng lưu luyến nữa rồi, mẹ còn chần chừ gì nữa?】

【Mẹ không nuôi nổi con, cũng chẳng thể cho con một cuộc sống tốt đẹp. Vậy thì kết thúc tất cả đi thôi. Biết đâu nhảy xuống, chúng ta còn có thể trọng sinh thêm lần nữa!】

Lời nó nghe tưởng như an ủi, từng chữ, từng câu lại đang xúi giục tôi đi tìm cái chết.

Tôi cúi đầu, bật ra tràng lạnh lẽo, ghê rợn.

Tôi đã hiểu! Lần này tôi thật sự đã hiểu rồi!

Ai có thể biết đời này tôi đã trọng sinh?

Một sinh mệnh mới trong bụng, sao có thể biết rõ những gì tôi đã trải qua vốn không phải lần đầu?

Người đó cũng đã trọng sinh.

Và hắn biết tôi cũng trọng sinh!

Tôi đứng bên bờ sông, để gió thổi tung mái tóc, đầu óc bỗng chốc trở nên sáng tỏ.

Khi tất cả đã rõ ràng, tôi không nhịn mà bật chua chát.

Thì ra là hắn… tôi chưa từng hoài nghi hắn, đúng là ngây thơ hay ngu ngốc đây?

Tôi lau sạch dòng lệ nơi khóe mắt, lê bước thân thể mệt mỏi rời đi.

Không còn gào khóc điên cuồng, cũng chẳng còn trốn tránh yếu đuối.

Tôi dùng chính số tiền Cố Khải An cho mình, một lượng lớn phóng viên truyền thông.

Nhìn những chiếc camera nặng nề đặt trên vai bọn họ, tôi giơ tay, tự vỗ tay cho chính mình.

“Vở kịch thật sự bắt đầu rồi. Hãy để tôi xé toạc gương mặt bẩn thỉu, ghê tởm của bọn họ cho thiên hạ cùng xem!”

Sau vài ngày, tôi lại tìm Cố Khải An.

Anh ta cùng ba mẹ và em Giang Linh đang hạnh phúc tận hưởng kỳ nghỉ ở một thị trấn nhỏ.

Vừa thấy tôi, Cố Khải An liền giận dữ mắng chửi.

“Đồ đàn bà hèn hạ, rốt cuộc muốn bám theo tôi đến bao giờ? Tôi đã sớm là không còn nữa rồi. Cô có biết bản thân mình ích kỷ, ghê tởm đến mức nào không? Nếu là tôi thì đã chẳng sống nổi nữa!”

“Tôi chưa từng có lỗi với , là chính hủy hoại hôn nhân này. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời níu kéo nào nữa. Cút đi!”

Cố Khải An tức giận đến mức môi run bần bật. Tôi chẳng buồn phí lời với ta, lập tức lôi từ túi ra một chiếc áo dính son và một xấp ảnh chụp lén, ném thẳng xuống đất.

“Đây chính là cái mà không ngoại sao? Tháng đầu tiên tôi mang thai, mấy đêm liền không về nhà, còn bỏ lại những chiếc áo dính son trong khách sạn. Đây không phải là bằng chứng sao?”

“Còn những bức ảnh này, tôi đã sớm nhận , vì tin nên mới không chất vấn. Anh thật sự nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc, chẳng biết gì sao?”

Cố Khải An nghẹn lời, không gì. Ba mẹ tôi lại bước lên, chỉ trích không ngừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...