Cuộc Sống Mới Tại [...] – Chương 11

29.

Ta bị người ta ném ra khỏi phủ An Bình Hầu.

Cùng bị ném ra còn có cả hôn thư.

An Bình Hầu phủ còn cố sai một tiểu đồng giọng to như chuông, đứng trước cửa hét lớn:

“Chu Cảnh Uyên, cái đồ vô sỉ nhà ngươi! Lại dám chuyện lỗ mãng đến !”

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”

“Phủ An Bình Hầu chúng ta tuyệt không qua lại với hạng tiểu nhân như ngươi!”

“Hôn ước đến đây chấm dứt! Sau này đừng có quấy rầy tiểu thư nhà ta nữa!”

“Nếu còn dám bén mảng tới, gặp một lần đánh một lần!”

“Còn không mau cút!”

Ta cũng vui vẻ mà cút.

Dù sao thanh danh An Bình Hầu từ trước đến nay đã chẳng ra gì,

Mà việc ta giận quá nhảy sông hôm ấy thì đã truyền khắp cả kinh thành.

Giờ mà ta sàm sỡ tiểu thư phủ họ Cố, ai mà tin?

Chưa đầy bao lâu sau khi hủy hôn, để tránh liên lụy, An Bình Hầu liền vội vã gả Cố Thanh Uyển đi nơi khác.

Lần này… nàng ta phải xuất giá nơi biên cương Tây Bắc,

Làm thiếp cho Trấn Viễn tướng quân, một kẻ đã ngoài bốn mươi, tính nóng nảy,

Động một chút là lại lôi thiếp thất ra đánh đập.

Xem ra sau này, Cố Thanh Uyển chắc chắn khó thoát khỏi vài trận đòn nên thân.

Nhưng có An Bình Hầu chống lưng, Trấn Viễn tướng quân chắc cũng không dám đánh chết thật.

Đột nhiên, ta lại nhớ đến mỗi lần ta chia sẻ tin tức về bạo hành gia đình,

Cố Thành luôn lộ vẻ mất kiên nhẫn:

“Nếu ta không có vấn đề, sao chồng ta lại đánh?”

“Một bàn tay vỗ không kêu.”

“Cho dù có một phần vạn khả năng là người đàn ông đó có bệnh… thì sao ta không bỏ đi?”

Quá tốt rồi.

Lần này, hắn có thể tự mình thể nghiệm xem… một cái tát, rốt cuộc kêu to đến mức nào.

May mà, quỷ sai năm đó thấy chúng ta đáng thương,

Mới hắn đang có hai suất chuyển sinh về cổ đại…

30.

Ngày Cố Thanh Uyển định thân, Thế tử (đệ đệ của Quận chúa Chiêu Ninh) chủ tới tìm ta,

Ngụ ý bảo ta hãy chủ cầu thân Quận chúa.

Sau nhiều lần đắn đo, ta quyết định đáp ứng.

Muốn thật sự dung nhập vào thời đại này, thì phải sống như một nam tử bình thường, cưới vợ, sinh con.

So với bị nhốt cả đời trong nội viện như đàn bà,

Sống cả đời với một nữ tử, dù sao vẫn thoải mái hơn.

Chiêu Ninh xuất thân cao quý, tuy tính cách có phần kiêu ngạo không ngang ngược.

Được cưới nàng chính thê, đã là trèo cao với ta rồi.

Để tỏ lòng thành, ta đích thân dẫn người ra ngoại thành săn một đôi nhạn trời.

Ngày đính hôn cũng chính là ngày Cố Thanh Uyển lên kiệu hoa gả về Tây Bắc.

Ta mặc hồng bào cưới, cưỡi ngựa ngang qua đoàn rước dâu của nàng.

Gió thổi tung rèm kiệu hoa,

Ta thoáng thấy một đôi mắt đỏ hoe vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng.

Cố Thanh Uyển bị trói tay chân, miệng nhét giẻ vải, mặt đầy nước mắt.

Chỉ thoáng , ta liền dời mắt.

Cố Thành từng với ta một câu:

Buông tha tâm lý cứu người, học cách tôn trọng số phận người khác.

Tuy hắn là người chẳng ra gì, đôi khi cũng có lý.

“Ư… Ưm Ư…”

Tiếng nức nở của nàng ta bị gió cuốn tan.

Xa xa, tiếng quan môi rao vang hân hoan:

“Phủ họ Chu đến rước dâu!”

Ta ngẩng đầu bầu trời trong xanh nghĩ thầm:

Hôm nay, quả thật là một ngày lành.

Từ nay về sau,

Hắn đi đường Quỷ Môn Quan của hắn,

Ta bước đại lộ thênh thang của ta.

Không biết, khi nắm to bằng nồi đất của Trấn Viễn tướng quân rơi xuống,

Hắn có từng hối hận vì sự lựa chọn năm đó?

Bởi vì,

Tất cả những món quà mà số phận ban tặng, từ sớm đã đánh dấu giá cả trong bóng tối.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...