12
Khán giả không biết chuyện, bắt đầu xôn xao hỏi han. Đám nữ sinh thì chẳng hề giấu giếm, công khai kể lại mấy lời bịa đặt do Tô Tiểu Tình dựng nên, ra sức kéo dư luận về phía mình, hòng ép Giang Ánh Tuyết xuống sân khấu.
Ngay khi hình sắp mất kiểm soát, Tạ Nhất Thần đứng bật dậy, đi thẳng tới trước mặt bọn họ.
Dáng người cao lớn của mang theo khí thế áp chế, khiến mấy nữ sinh lập tức chột dạ.
“Anh định gì? Chúng tôi chỉ đang lên tiếng vì chính nghĩa thôi!”
Tô Tiểu Tình dang tay chắn trước mình, giọng mềm mại:
“Anh trai, các tôi chỉ thương cho hoàn cảnh của tôi thôi. Nếu không tin, tôi có thể kể hết những việc Giang Ánh Tuyết đã .”
“Được.” – Tạ Nhất Thần mặt không đổi sắc, vỗ tay một cái. Từ cửa, mấy nhân viên bảo vệ bước vào. – “Vậy thì lên đồn công an từ từ mà kể.”
Mấy nữ sinh biến sắc:
“Chúng tôi là sinh viên, dám bắt chúng tôi ư?”
Đúng lúc ấy, thầy phụ trách hớt hải chạy tới, lau mồ hôi cầu xin Tạ Nhất Thần nương tay.
Anh chẳng buồn phí lời:
“Đã là thầy, phiền thầy cùng đưa sinh viên của mình đi một chuyến.”
Đám rối bị đưa đi, hội trường mới khôi phục yên tĩnh.
Giang Ánh Tuyết về phía , ánh mắt tràn đầy cảm kích, sau đó nhanh chóng cùng các diễn viên chỉnh lại đội hình, tiếp tục biểu diễn.
Đèn một lần nữa dọi xuống, điệu múa của không chỉ còn sự uyển chuyển mềm mại, mà còn thêm nét cương nghị, tựa như phượng hoàng tái sinh trong nghịch cảnh.
Khi tiết mục kết thúc, khán phòng bùng nổ trong tiếng vỗ tay như sấm.
________________
Trở về hậu trường, mắt cá chân Giang Ánh Tuyết đã sưng to, mỗi bước đi đau như giẫm lên lưỡi dao.
Có người gọi:
“Đồng chí Giang, có người đến đón chị.”
Cô chưa kịp ngẩng đầu, bóng người kia đã vội bước đến, quỳ xuống trước mặt:
“Sao ngã nặng thế, tôi đưa đi bệnh viện.”
Giang Ánh Tuyết lúng túng kéo ống quần che lại:
“Tôi không sao.”
“Đừng gắng gượng, thương gân cốt phải mất trăm ngày. Không chữa cẩn thận, đi lại sẽ khó khăn.” – Lần hiếm hoi Tạ Nhất Thần tỏ ra cứng rắn, trong mắt lại toàn lo lắng.
Cảm bộc lộ ấy khiến tim khẽ run, lời từ chối nghẹn nơi cổ.
Anh xoay người, :
“Lên đi, tôi cõng .”
Mặt Giang Ánh Tuyết đỏ bừng, rụt rè dựa vào lưng .
Trên người thoang thoảng mùi bột giặt, vai rộng vững chãi như con thuyền nhỏ ổn định giữa sóng.
Tạ Nhất Thần nâng thật cẩn thận, giọng chắc nịch:
“Yên tâm, tôi sẽ không để ngã nữa.”
“Ừ.” – Cô khe khẽ đáp, hai tay vô thức vòng nhẹ quanh .
________________
May mắn chỉ là trật khớp, không tổn thương xương. Bác sĩ vừa băng bó vừa dặn dò cách thay thuốc, xoa bóp.
Giang Ánh Tuyết nghe xong liền giải thích:
“Bác sĩ với tôi là rồi, ấy…”
Bác sĩ cau mày:
“Vợ bị thương thì chồng phải chăm, đừng nuông chiều nhà quá.”
Một câu khiến cả hai mặt đỏ như gấc.
Tạ Nhất Thần vội vã đáp, cố giữ bình tĩnh:
“Bác sĩ dạy rất đúng, tôi đã nhớ kỹ, một tuần sau tôi sẽ đưa ấy tái khám.”
Khi bác sĩ đi rồi, cả hai đều lúng túng, người trần nhà, kẻ xuống đất.
Giang Ánh Tuyết lén liếc, phát hiện tai cũng đỏ bừng, không nhịn bật .
“Cô gì thế?” – Thấy , Tạ Nhất Thần cũng không kìm .
“Đồng chí Tạ chu đáo như , chắc nhiều nữ đồng chí gửi thư lắm nhỉ?”
“Không có.” – Anh lập tức phủ nhận, còn đứng thẳng lưng.
Giang Ánh Tuyết nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng không tin.
Anh đưa tay gãi mũi, cúi xuống:
“Họ đều biết tôi đã có hôn ước rồi.”
Giang Ánh Tuyết khựng lại.
Năm xưa, hôn ước giữa Giang và Tạ là do đời ông nội định ra. Sau này, Tạ Nhất Thần và trai Giang Ánh Tuyết – Giang Ánh Tuyền – lần lượt cử ra nước ngoài học tập, từ đó cũng cắt đứt liên lạc.
Mười sáu tuổi, Giang Ánh Tuyết từng nghe lén thấy cha Giang Bách gọi điện nhắc đến chuyện Tạ Nhất Thần trở về, muốn thực hiện hôn ước. Cô sợ hôn nhân sắp đặt sẽ trói buộc đời mình, nên đã bỏ nhà trốn đi, tránh đám cưới.
Sau khi gặp Phó An Minh, hoàn toàn quên mất vị hôn phu trên danh nghĩa kia. Nhưng bây giờ, Tạ Nhất Thần lại đứng trước mặt, ánh mắt sâu thẳm, chân thành :
“Anh vẫn luôn chờ em.”
Ngón tay Giang Ánh Tuyết khẽ co lại, thấp giọng:
“Tạ Nhất Thần, tôi vừa mới ly hôn.”
Vết thương cảm ở hai kiếp khiến chẳng còn đủ can đảm. Người từng tỏ ra đến thế – Phó An Minh – rốt cuộc vẫn phản bội. Cô không dám đem mười năm cuộc đời ra đặt cược vào một mới nữa.
“Anh biết em chưa sẵn sàng bước vào cảm mới, không sao đâu, đừng áp lực.”
Tạ Nhất Thần mỉm dịu dàng:
“Em cứ thoải mái theo đuổi ước mơ. Bởi vì lý tưởng của chúng ta, vốn cùng một hướng.”
Bạn thấy sao?