15
Anh ra sức lắc đầu, muốn ép bản thân tỉnh táo hơn, bàn tay chạm phải một vật lạnh băng. Cầm lên , đó là chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo cổ điển, trong lồng kính là gương mặt một chàng trai trẻ.
“Phó An Minh, đang gì ?”
Giang Ánh Tuyết nghe tiếng từ thư phòng, bước tới.
Đôi mắt sáng lên, loạng choạng lao tới ôm chặt , chỉ khi cảm nhận hơi ấm thật sự, trái tim mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em là thật… tốt quá rồi.”
Cô cau mày, đẩy ra:
“Phó An Minh, đừng tay chân.”
“Tiểu Tuyết, biết em vẫn còn cảm với . Em theo về nhà đi. Anh đã sắp xếp cho Tô Tiểu Tình ra ngoài phòng rồi, đợi ấy thi đại học xong sẽ lên tỉnh học, sau này sẽ không bao giờ phiền đến chúng ta nữa.”
“Không thể.”
Giang Ánh Tuyết từng chữ rạch ròi:
“Phó An Minh, tôi không còn nữa.”
Một cú đánh trí mạng khiến mắt tối sầm, tim như bị xé toạc, cơn đau tràn khắp toàn thân:
“Em dối.”
Nhưng chỉ với ánh mắt xa lạ, hờ hững như đối diện một người dưng.
Ánh ấy khiến không thể chịu nổi, tròng mắt đỏ ngầu, giọng khàn điên loạn:
“Vậy bây giờ em ai? Yêu hắn ta phải không?”
Anh giơ cao chiếc đồng hồ, gầm lên.
Cô sững lại, gấp gáp quát:
“Anh dựa vào cái gì mà tự tiện cầm đồ của tôi, mau trả lại!”
“Em chịu hòa với , sẽ trả.”
Một gáo nước lạnh xối thẳng vào đầu, như một kẻ hoang đường:
“Không bao giờ. Phó An Minh, cả đời này tôi cũng không thể cùng lại.”
Đối diện sự dứt khoát đó, đầu óc hoàn toàn tê liệt. Cảm giác mất đi trong mộng còn chân thật ám ảnh, khiến không thể chấp nhận có khả năng rời bỏ mình.
“Tiểu Tuyết, không cho phép em người khác! Anh không cho phép!”
Lời vừa dứt, bàn tay buông lỏng. Chiếc đồng hồ rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng “rắc” lạnh lẽo khi giẫm nát nó dưới chân.
“Phó An Minh! Đồ khốn!”
Cô bật khóc, xô mạnh ra, quỳ xuống nhặt lấy chiếc đồng hồ đã vỡ tan, những mảnh kim loại méo mó đâm xuyên qua tấm ảnh mỏng, gương mặt chàng trai trong ảnh bị rách nát đến mơ hồ.
Cô run rẩy ôm lấy mảnh vỡ, tiếng nức nở tuyệt vọng bật ra, những cạnh sắc nhọn cứa rách lòng bàn tay, máu nhỏ tong tong xuống nền nhà.
Một giọt máu rơi xuống, lý trí của Phó An Minh như vừa bị chấn , quỳ xuống, đau đớn bàn tay thương tích của :
“Tiểu Tuyết, mới mấy ngày thôi, em đã hắn ta đến sao?”
Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ là nỗi căm hận thấu xương:
“Đây là di vật trai tôi để lại, là tấm ảnh cuối cùng của ấy!”
“Phó An Minh, tôi hận ! Cả đời này không muốn gặp lại nữa!”
Anh như bị sét đánh, ngã ngồi dưới đất, mặt mũi trắng bệch:
“Sao… sao có thể như …”
Giang Ánh Tuyết lau sạch nước mắt, kéo xuống lầu, mở tung cửa, mạnh tay đẩy ra ngoài.
Cánh cửa “rầm” một tiếng khép lại, cũng như rút đi nửa linh hồn , để gương mặt tái nhợt tựa như xác chết.
Làm ra chuyện ấy, đã không còn mặt mũi nào để quỳ xin tha thứ như ban ngày nữa.
Huống hồ, giờ đây có cầu xin thế nào, cũng sẽ không tha thứ.
Phó An Minh thất thểu đi lang thang ngoài đường, từng ngôi nhà trong thành phố đều sáng đèn, qua cửa sổ, mỗi gia đình đều có bóng người quây quần sưởi ấm.
Chỉ có , lạc lõng trong đêm tuyết giá lạnh.
Anh không còn nhà nữa. Ngôi nhà của đã bị chính tay hủy diệt.
Một nụ chua chát thoáng qua môi. Mắt bỗng tối sầm, cả thân thể đổ ập xuống nền đường.
Trong tầm mơ hồ, thấy một bóng dáng nữ tử chạy về phía mình. Anh cố sức giơ tay:
“Tiểu Tuyết…”
Rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Từ hôm đó, Giang Ánh Tuyết cũng ngã bệnh, cơn sốt cao đến ba mươi chín độ khiến mê man, Tạ Nhất Thần lo lắng chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng, suốt đêm chạy đi tìm bác sĩ cầu xin nghĩ cách.
Cuối cùng bị quấy rầy đến phát phiền, bác sĩ ném cho một chiếc khăn, bảo dùng nước lạnh để hạ sốt.
Tạ Nhất Thần vội vàng cảm ơn rối rít, rồi ngoan ngoãn ngồi cả đêm kề bên, từng chút một chườm mát cho , đôi mắt chưa hề khép lại lấy một lần.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng bệnh, Giang Ánh Tuyết từ từ mở mắt, bắt gặp ngay đôi mắt vừa mệt mỏi vừa sáng ngời vì vui mừng:
“Tạ Nhất Thần?”
“Tiểu Tuyết, em tỉnh rồi.” Đôi mắt rốt cuộc cũng sáng rực lại, nỗi lo suốt một đêm thay bằng sự nhẹ nhõm.
Giang Ánh Tuyết giơ tay muốn vuốt phẳng hàng lông mày nhíu chặt của , phát hiện trên bàn tay mình đã băng bó cẩn thận. Trong lòng chợt dâng lên một dòng ấm áp.
“Em đã ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
Bạn thấy sao?