QUAY LẠI CHƯƠNG 1: -tuyet/chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/cuoc-tai-sinh-cua-giang--tuyet/chuong-1
6
Sắc mặt Phó An Minh thay đổi, hạ giọng dỗ dành:
“Tiểu Tuyết, đừng nữa. Em từng cả đời này muốn ăn món trứng xào cà chua cơ mà.”
Giang Ánh Tuyết không trả lời, chỉ tự múc cơm ăn rồi trở về phòng nghỉ.
Một lát sau, Phó An Minh theo vào, nằm xuống cạnh , ôm eo , giọng mang chút ấm ức:
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, là không rõ với Tiểu Tình, khiến em khó chịu.”
Bàn tay đặt lên đúng chỗ bị bỏng trên bụng, giật nảy vì đau.
“Sao thế Tiểu Tuyết? Lạnh à? Để sưởi ấm cho em.”
Anh ngồi dậy, kéo bàn chân lạnh lẽo của đặt trong lòng mình, thấy ánh mắt có chút mềm lại, liền :
“Tiểu Tuyết, sau này chúng ta sinh một bé đi. Tốt nhất là giống em, để cả nhà máy đều phải ghen tị với .”
Hàng mi Giang Ánh Tuyết khẽ run.
Cô nhớ đến đứa con kiếp trước của mình, đã chết thảm trong đêm giao thừa bởi sự phản bội của Phó An Minh.
Không biết sau đó, khi biết sự thật, đã phản ứng thế nào.
Chỉ buồn bã một thời gian ngắn rồi danh chính ngôn thuận ở bên Tô Tiểu Tình?
Hay là cả đời day dứt hối hận?
Nhìn dáng vẻ đang hạnh phúc mơ tưởng, mặt Giang Ánh Tuyết càng lúc càng lạnh.
Phó An Minh, cả đời này không xứng có con.
________________
Cuối năm, nhà máy hưởng ứng phong trào rèn luyện sức khỏe, đổi chương trình tất niên thành cuộc thi đi bộ mang vác.
Không chỉ có thể mang theo gia đình, mà còn mở đăng ký cho cả người ngoài.
Hoạt mới mẻ này thu hút không ít sinh viên, tất nhiên Tô Tiểu Tình cũng tham gia.
Ngày trước, hễ có gì phát cho gia đình, Phó An Minh luôn nghĩ đến Giang Ánh Tuyết đầu tiên.
Nhưng lần này, vừa cầm túi hành trang, không chút do dự mà đưa cho Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình nũng quay lưng:
“Anh, giúp em đeo lên đi.”
Phó An Minh đỡ quai balo vào vai ta, còn chỉnh lại vị trí:
“Có chật không?”
Tô Tiểu Tình tủm tỉm:
“Có giúp thì chẳng chật chút nào.”
Phó An Minh gật đầu, vừa quay lại liền chạm phải đôi mắt bình thản của Giang Ánh Tuyết.
Anh miễn cưỡng , vội vàng giải thích:
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tình lần đầu tham gia, không biết quy củ, nên mới giúp nó trước.”
Giang Ánh Tuyết không gì, chỉ tự đeo balo lên vai.
Bóng lưng gọn gàng dứt khoát, chẳng hề trách móc, càng không ồn ào như mấy hôm trước.
Thế , không hiểu sao, ngực Phó An Minh lại nghẹn chặt.
Chặng đường chỉ dài mười cây số, hầu hết là đường bằng, đích đến là hồ Thiên bên núi Lạc.
Lúc đầu, đám sinh viên còn ríu rít hứng khởi, đi nửa đường thì đã mệt phờ.
Một nữ đồng nghiệp thân thiết kéo tay Giang Ánh Tuyết, :
“Chị xem bọn chúng kìa, có giống chúng ta hồi lần đầu đi leo núi không?”
Giang Ánh Tuyết sang, quả thực giống hệt, liền bật .
“Hồi đó chị suýt ngã, mà đồng chí Phó đang đi trước liền chạy về ngay. Khuôn mặt còn lo lắng hơn cả chị.”
Người đồng nghiệp tiếp tục:
“Sợ chị lại xảy ra chuyện, ấy còn nhường vị trí trưởng nhóm, cứ đi sau cùng để trông chừng.”
Tất cả những việc Phó An Minh từng , Giang Ánh Tuyết đều cẩn trọng cất giữ trong tim.
Cô đã từng thấy nhiệt thương mình thế nào, nên giờ cũng hiểu, cảm dành cho Tô Tiểu Tình, tuyệt đối không chỉ là “em ”.
Đúng lúc ấy, đội ngũ dừng lại.
Trước mắt, Phó An Minh ngồi xổm xuống, một bóng hình quen thuộc vui vẻ nhảy lên lưng .
Giữa bao ánh mắt, thản nhiên cõng Tô Tiểu Tình đi.
Đám sinh viên không biết mối quan hệ giữa họ, lập tức reo hò trêu ghẹo.
Tô Tiểu Tình đỏ mặt:
“Vì em đau chân thôi mà!”
“Thôi khỏi giải thích, bọn tôi hiểu mà!”
Cô ta e thẹn tựa đầu lên vai , còn chỉ , chẳng buồn đính chính.
Đồng nghiệp cạnh Giang Ánh Tuyết bất bình:
“Đồng chí Phó cái gì thế? Nếu muốn cõng, cũng phải cõng chị chứ.”
Nhưng Giang Ánh Tuyết chỉ bình thản:
“Không sao, muốn cõng ai là quyền của ta.”
________________
Đến hồ Thiên đã là giữa trưa, mọi người dừng lại nghỉ, bắt đầu nấu cơm dã ngoại.
Giang Ánh Tuyết bỏ balo xuống, chuẩn bị vào rừng nhặt củi.
Tô Tiểu Tình thấy , liền nhanh chóng đi theo:
“Chị dâu, để em giúp chị.”
Giang Ánh Tuyết liếc ta, không gì.
Khi đã rời xa đám đông, Tô Tiểu Tình mới chậm rãi mở miệng:
“Giang Ánh Tuyết, chị không thắng tôi đâu.”
“Bởi vì, tôi có quá nhiều lợi thế.”
Giang Ánh Tuyết chỉ thấy buồn , cúi xuống nhặt cành khô, không đáp.
Thấy im lặng, Tô Tiểu Tình càng đắc ý, nhếch môi:
“Nói thật cho chị biết, tôi biết rõ những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tôi thậm chí còn biết lúc nào chị sẽ chết.”
“Cô gì?”
Cành củi trong tay Giang Ánh Tuyết rơi xuống đất.
Tưởng rằng đã sợ hãi, Tô Tiểu Tình khẩy:
“Trong vòng ba năm nữa, chị sẽ chết vì tai nạn xe.”
Đầu óc Giang Ánh Tuyết ong một tiếng, kinh hoàng thẳng vào ta.
Bạn thấy sao?