8
Quả nhiên, sau lần cãi vã đó, Phó An Minh không đến thăm nữa, chỉ nhờ đồng nghiệp trong xưởng mang cơm đến.
Mấy bữa ăn có vẻ rất chăm chút, không đũa.
Đã quyết rời đi, thì tất cả những gì thuộc về Phó An Minh, không cần lưu giữ nữa.
Trước ngày xuất viện, khi đi kiểm tra cuối cùng, cờ đi ngang phòng bệnh của Tô Tiểu Tình.
Qua khe cửa khép hờ, thấy Phó An Minh đang dịu dàng bón từng thìa canh cho ta, còn cẩn thận thổi nguội trước khi đưa vào miệng.
Ánh nắng chiều rọi xuống, trong mắt người ngoài, họ chẳng khác nào một đôi vợ chồng hạnh phúc.
“Anh, mấy ngày nay cứ ở đây, có phải sẽ chị dâu hiểu lầm thêm không?”
Phó An Minh trầm mặc, nhớ lại chuyện bị ép ký vào đơn ly hôn, trong lòng càng thêm bực bội.
“Anh phải trị cái tính đa nghi vô lý này của ấy mới . Mới cưới bao lâu mà đã thế này, còn mấy chục năm nữa thì sống kiểu gì?”
Giang Ánh Tuyết thấy buồn .
Mấy chục năm sau, cứ việc sống thật tốt với Tô Tiểu Tình đi.
“Anh, em biết trong lòng vẫn nhớ chị dâu, đừng lời tức giận nữa, qua thăm chị ấy đi.” – Tô Tiểu Tình ra vẻ khuyên giải, rồi lại che miệng ho khẽ: “Em ở một mình không sao đâu.”
Phó An Minh vội vàng vỗ lưng dỗ dành:
“Không sao, mai em xuất viện rồi, sẽ đi đón ấy. Lúc đó mua cho ấy một bộ đồ mới là .”
Vì mấy hôm không đến, Phó An Minh thậm chí không biết Giang Ánh Tuyết đã có thể sớm ra viện.
Giang Ánh Tuyết chẳng buồn thêm, xoay người rời khỏi bệnh viện.
________________
Hôm nay chính là ngày nhận giấy ly hôn.
Cô đến cục dân chính, cầm trên tay hai tấm bìa xanh cứng, trong khoảnh khắc đó, và Phó An Minh cuối cùng đã hoàn toàn chấm dứt.
Trong căn nhà tập thể, bao nhiêu đồ đạc là hai người từng cùng nhau chọn mua.
Nhớ lại đêm trước ngày cưới, ngồi bên bàn cắt giấy, còn thì dán từng tờ chữ hỷ lên cửa sổ, lên cửa chính.
Giang Ánh Tuyết gỡ tấm ảnh cưới ở đầu giường, cắt bỏ nửa có mình, rồi lấy ra chồng thư từ nhiều năm qua và trao đổi.
Trong từng câu chữ, là cả một thời tuổi trẻ rực rỡ dành trọn cho .
Cô tiện tay mở một lá thư, hàng chữ đầu tiên khiến ánh mắt đang dịu dàng của bỗng đông cứng.
“Tiểu Tình thân ái, nhận thư như gặp mặt, chúc người đọc thư bình an.”
Tay run rẩy, lại mở thêm một phong thư khác:
“Đồng chí Giang Ánh Tuyết, nhận thư như gặp mặt.”
Sự khác biệt trong cách xưng hô khiến đầu óc nổ vang một tiếng.
Hàng mi run lên, gắng nuốt xuống cơn buồn nôn, trong lòng nỗi lưu luyến cuối cùng đối với quá khứ cũng tan thành mây khói.
________________
Trời còn chưa sáng, để giấy ly hôn lại trên bàn, xách hành lý đến nhà máy tạm biệt đồng nghiệp.
Bao năm gắn bó khiến ai nấy đều quyến luyến, giữ lại, muốn cùng ăn một bữa cuối cùng.
Nhưng chưa kịp trả lời, một bóng người như cơn gió lao đến.
“Giang Ánh Tuyết! Em ra viện sớm sao không với ? Em có biết lúc vào phòng bệnh không thấy em, đã lo đến mức nào không?” – Phó An Minh sải bước dài, vừa gặp đã mắng.
Giang Ánh Tuyết , mặt không cảm :
“Em đâu có gặp , gì?”
“Anh chẳng phải vẫn ở dưới lầu… ở chỗ Tiểu…” – Phó An Minh nghẹn lại, rồi bỏ dở câu : “Thôi, chúng ta về nhà đi.”
Anh đưa tay muốn nắm lấy tay , lại lùi bước tránh đi.
Lòng bàn tay trống rỗng khiến Phó An Minh đột nhiên thấy bất an:
“Tiểu Tuyết, em sao ?”
“An Minh, em…”
Lời chưa dứt, xa xa đã có người chạy đến hô lớn:
“Phó chủ nhiệm, thành phố có cuộc họp khẩn, giám đốc bảo đi ngay!”
“Đến đây!” – Phó An Minh đáp, rồi quay sang đầy áy náy:
“Xin lỗi Tiểu Tuyết, đợi về, sẽ dẫn em đi mua đồ mới đón Tết, không?”
Giang Ánh Tuyết không muốn thêm, chỉ mỉm dịu dàng:
“Không sao, đi đi, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Phó An Minh đi mấy bước, lại quay về ôm chặt :
“Tiểu Tuyết, biết dạo này chúng ta có chút mâu thuẫn, trong lòng , chỉ có em.”
“Đợi trở về, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Hãy tin .”
Giang Ánh Tuyết khẽ gật đầu:
“Ừ, em tin.”
Từ hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu lại, mỗi người theo một hướng.
________________
Ngồi trong xe, Phó An Minh chẳng hiểu sao cứ thấy bất an.
“Chủ nhiệm, kia chẳng phải xe chuyên dụng của khu Bắc sao? Sao lại vào trong nhà máy mình?” – tài xế kinh ngạc ra ngoài.
Phó An Minh quay đầu, vừa hay trông thấy trong xe đối diện là một gương mặt tuấn, trong bộ tây trang chỉnh tề.
Chiếc xe kia ngang nhiên dừng ngay giữa quảng trường, lập tức thu hút ánh của mọi người.
Tạ Nhất Thần mở cửa bước xuống, đi thẳng đến trước mặt Giang Ánh Tuyết.
Bạn thấy sao?