Cuộc Thi Định Mệnh [...] – Chương 7

7

Cháu tôi vốn định nhân lúc còn chút nhiệt mà mở thêm vài buổi livestream để kiếm thêm tiền, dư luận trên mạng mắng chửi quá thậm tệ, nó hoàn toàn không chịu nổi áp lực.

Nó muốn dừng phát sóng, hợp đồng lại không cho phép.

Người phụ trách công ty MCN mang hợp đồng đến trước mặt nó:

“Đây là hợp đồng chính tay thầy của ký, nếu thời lượng livestream không đủ, phải bồi thường cho chúng tôi sáu triệu.”

Cháu tôi khinh thường:

“Không phải chỉ sáu triệu thôi sao? Bố tôi có thừa tiền.”

Nhưng khi nghe đến “sáu triệu”, chị tôi lập tức ngất xỉu, vì chị biết trong nhà căn bản không hề có sáu triệu.

Số nợ thì ngược lại, đã vượt xa sáu triệu rồi.

Nếu không có tôi kịp đỡ, chắc đầu chị đã đập thẳng vào bàn trà.

Người phụ trách MCN thấy chị tôi ngất đi, cũng không tiện ép thêm:

“Cô xem kỹ hợp đồng đi. Nếu không muốn phát sóng, thì chuẩn bị tiền đi.”

Chị tôi tỉnh lại, từng con chữ rõ ràng trên giấy trắng mực đen, mới hiểu mình bị thầy của con lừa.

Cháu thì dửng dưng:

“Đền tiền thì đền thôi. Bố chỉ có mình tôi là con , tiền của ông ấy không cho tôi thì cho ai tiêu?”

Tôi nhớ lại mấy tấm ảnh mà thám tử gửi cho tôi vài hôm trước — ảnh rể đưa nhân ở quán bar đi khám thai.

Lại vẻ tự tin trong mắt cháu , tôi chỉ thấy có những chuyện phải để nó tự tận mắt thấy mới thấm.

Chị tôi dạo này mải lo cho con, hiếm khi đến công ty.

Chị tưởng rằng chồng không gì về chuyện công việc, lại thường xuyên “đi công tác”, là vì công ty đang đi vào quỹ đạo.

Ai ngờ, những điều ta muốn đều dành cho người đàn bà khác.

Cái gọi là “đi công tác” cũng chỉ là đi theo chân nhân mà thôi.

Công ty của rể im lìm, nhân viên việc như mất hồn.

m thanh duy nhất vang lên là tiếng đòi nợ phát ra từ điện thoại bàn.

Cháu không thèm gõ cửa, cứ thế xông vào văn phòng.

Đập ngay vào mắt nó là cảnh rể tôi đang ôm ấp nhân trong quán bar.

Trợ lý vội vã chạy tới phía sau, thấy cảnh này thì sợ hãi quay đầu bỏ đi.

Dù gì thì cảnh vợ cả và tiểu tam chạm mặt nhau cũng quá náo nhiệt, chẳng dám xen vào.

Chị tôi nổi điên loạn một trận, rể lại che chắn nhân vô cùng chặt chẽ.

Cháu nắm lấy tay áo bố, chất vấn:

“Bố, tại sao bố phản bội mẹ? Bố không cần con nữa sao? Con không phải là con duy nhất của bố à?”

Anh rể khinh miệt nhổ một bãi, mỉa mai:

“Đúng, mày là con duy nhất của tao. Nhưng ngoài việc tiêu tiền của tao, mày còn biết gì khác? Đi thi nghệ thuật còn bôi xấu mặt mày.

Mày có biết thiên hạ đang gì tao không? Nói tao nghèo rớt mùng tơi đến mức phải để con mình đi bán thân. Tao không dám nhận một đứa con như mày!”

Cháu từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua những lời tàn nhẫn như thế, liền mất hết lý trí:

“Chính bố ép con ca sĩ, chính bố chịu bỏ tiền. Con thành ra thế này chẳng phải tại bố tìm thầy dỏm cho con sao?!”

Lại là ánh mắt cố chấp ấy… kiếp trước, chính tôi đã chết dưới ánh mắt này.

Kiếp này, cháu tôi vớ lấy chiếc bình hoa trên bàn việc, nện thẳng xuống đầu rể.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị bình hoa giáng trúng, ngã gục xuống đất.

Mỗi một lần nện xuống, ánh mắt cháu tôi càng thêm điên loạn, đầy phấn khích:

“Là bố tìm giám khảo con có thể ca sĩ!

Là bố thầy cho con, vạch ra con đường tương lai cho con!

Đến cả hợp đồng này cũng do thầy mà bố tìm ký với con, bây giờ bố lại trách con sao?”

“Tất cả đều là lỗi của bố! Sai là ở bố!”

Chị tôi bị biến cố bất ngờ dọa cho ngẩn người, mãi đến khi máu của chồng văng lên mặt, chị mới sực tỉnh, vội lao đến ngăn con.

“Hàm Hàm, mau dừng lại!”

Cháu tôi giật mình, bố nằm trong vũng máu, rồi chiếc bình hoa dính máu trong tay, sợ hãi hét lên một tiếng, ném bình xuống đất rồi chạy trốn.

Hơi thở của rể dần yếu ớt.

Còn ả đàn bà trong quán bar chẳng buồn nghĩ ngợi, chỉ kịp xách túi bỏ trốn.

Nhân viên bên ngoài hốt hoảng báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu.

Còn tôi theo bóng lưng cháu bỏ chạy, lập tức gọi điện.

Thám tử tư vốn đã đứng đợi ngoài cửa, nghe lệnh của tôi liền bám theo sau cháu.

Nó rửa sạch vết máu trên tay, thay bộ quần áo khác, rồi lại cầm lấy sợi dây thừng trong kho việc, bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...