Cuộc Thi Định Mệnh [...] – Chương 8

8

Anh rể vẫn còn sống, khi tỉnh lại, việc đầu tiên hắn chính là chuyển hết số tiền cuối cùng sang tên ả nhân .

Thực ra hắn đã chẳng còn bao nhiêu tiền, công ty thì nợ ngập đầu, đây là số tiền mặt cuối cùng.

Chị tôi lúc này cũng đã biết rõ hình công ty.

Thời gian qua rể đem toàn bộ tài sản có thể thế chấp đi vay, số tiền đó chẳng trả cho nhà cung ứng, mà toàn bộ đều tiêu xài cho ả đàn bà kia.

Mà ả ta căn bản chẳng hề mang thai, cái gọi là “mang thai” chỉ là lấy trộm nước tiểu của thai phụ khác đem đi xét nghiệm.

Chị tôi không còn gắng gượng nổi nữa, ngồi sụp xuống ghế sô-pha, nghẹn ngào hỏi tôi:

“Có tin tức gì của Hàm Hàm chưa?”

Tôi lắc đầu:

“Từ lúc nó rời công ty đã biến mất, điện thoại tắt nguồn, không có dấu vết tiêu dùng, ngay cả cảnh sát cũng không lần ra .”

Chị tôi chua chát:

“Không tìm thì thôi. Giờ cái nhà này đã thành ra thế này, nó về thì còn ý nghĩa gì nữa…”

Tôi không đáp, chỉ cho chị nghe chuyện rể đã chuyển hết số tiền cuối cùng cho nhân .

Đôi mắt chị mở to, rơi một giọt nước mắt, sau đó không kìm lớn trong điên loạn:

“Vong ân bội nghĩa!

Tôi trẻ trung cùng hắn dựng từ hai bàn tay trắng, cuối cùng lại không bằng loại đàn bà đó!”

Chị rút ví, lấy tấm ảnh chụp chung ngày xưa, xé nát vụn:

“Xé hết rồi… thế này thì tôi có thể quay lại như trước kia, đúng không?”

Khi mở mắt lần nữa, trong ánh của chị đã chẳng còn tia sáng nào.

Bác sĩ , chị bị kích thích quá lớn, đã phát điên, quãng đời còn lại sẽ phải sống trong bệnh viện tâm thần.

Thầy của cháu đã chết — chết dưới tay chính nó.

Nó tự tay siết cổ ông ta, thậm chí còn dùng vật nóng in mấy vết bỏng rợn người lên cổ họng.

Tôi loạt ảnh thám tử gửi đến, suýt nữa tưởng mình lại quay về kiếp trước.

Thám tử gọi điện nhắc nhở:

“Cô phải cẩn thận. Kết quả kỳ thi nghệ thuật vừa công bố, Đặng Gia Gia đỗ thủ khoa toàn quốc. Cháu chắc chắn hận thấu xương.”

Tôi gật đầu, ánh mắt thoáng liếc về chiếc bóng luôn bám sau mình, lặng lẽ rút con dao gọt trái cây trong túi.

Đi sâu thêm vài bước, con hẻm đã đến điểm cuối.

Tôi dừng lại, xoay người đối mặt với nó.

“Hàm Hàm, lâu rồi không gặp.”

Nó vần vọc sợi dây trong tay, nhếch môi :

“Đúng, lâu rồi. Kiếp trước, chính tại con hẻm này, tôi tự tay siết chết dì. Kiếp này, cũng sẽ tái diễn thôi.”

Tôi kìm nén sự kinh ngạc trong mắt:

“Cháu đang ?”

Nó từng bước ép sát:

“Dì đừng giả vờ nữa. Nếu dì không trọng sinh, đời này dì sẽ thật sự mặc kệ tôi sao?

Dì giúp Đặng Gia Gia hết lần này đến lần khác, còn tôi thì chưa từng một lần… Dì xem, có phải tôi nên dì không?”

Lời nó vừa dứt, tôi bất ngờ quét chân, khiến nó ngã lăn xuống đất.

Tôi nhanh chóng đoạt lấy sợi dây, trói chặt nó lại.

“Hàm Hàm, đã biết tôi cũng trọng sinh, thì chắc cháu phải hiểu, tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc để mọi chuyện lặp lại.

Từ ngày đó, tôi đã luyện tập từng ngày, chỉ để chờ khoảnh khắc này.”

Nó điên cuồng mắng chửi, lời lẽ loạn xạ.

Tôi chẳng thèm để tâm, bình thản gọi điện báo cảnh sát.

Tôi còn đem toàn bộ chuyện — chị tôi, cháu , cùng ả đàn bà giả mang thai kia — kể hết cho rể.

Nhưng khi ấy ta đã là một kẻ thực vật. Nghe xong, không chịu nổi cú sốc, chết luôn.

Ngày tuyên án cháu , cũng chính là ngày công bố điểm thi đại học.

Đặng Gia Gia nhờ chuyên môn và văn hóa đều xuất sắc, trúng tuyển thẳng vào một trường nghệ thuật hàng đầu quốc gia.

Cô bé săn đón khắp nơi, thậm chí còn lên sóng truyền hình, hợp tác với những nghệ sĩ nổi tiếng.

Còn tôi cũng nhờ mà nổi danh, trở thành giáo viên âm nhạc có tiếng, học trò tìm đến đông không kể xiết.

Cháu thì bị kết án 20 năm tù vì tội cố ý người. Nó cầu tôi đến thăm.

Tôi nghĩ cũng nên đi một chuyến, coi như kết thúc với kiếp trước.

Qua lớp kính, nó mặc bộ tù phục xám xịt, trông còn già hơn cả tôi.

“Dì, nếu chúng ta đều có thể trọng sinh, chẳng phải chết rồi thì lại bắt đầu lại sao?”

Tôi nghe xong, chỉ nhạt, giọng trêu chọc:

“Hàm Hàm, cháu ngồi tù đến ngốc rồi sao? Mẹ cháu có tiền sử tâm thần, không ngờ cháu cũng thế.”

Quản giáo đứng bên chẳng ngạc nhiên, hiển nhiên đã quen với những câu hoang tưởng của nó.

Nó trừng mắt tôi, giọng đầy đe dọa:

“Dì, không cần chờ 20 năm. Chỉ cần tôi chết, mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Đến lúc đó, dì hãy cẩn thận.”

Tôi nhướn mày:

“Vậy à? Thế thì, cứ chờ xem.”

Vài ngày sau, nó treo cổ tự sát trong tù.

Trước khi chết, nó còn dùng máu viết đầy hai chữ ” Trọng sinh” lên tường.

Mọi người đều tin chắc nó đã thật sự điên.

Mẹ tôi tuy đau lòng, cuối cùng cũng hiểu đây là lựa chọn của chính họ.

Có tôi ở bên, bà dần thoát ra khỏi bi thương.

Còn tôi — có công việc, có học trò mến mộ, có người thân.

Và một tương lai đầy khả năng.

Những oán hận của kiếp trước, cuối cùng cũng hóa thành hư vô.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...