4
“Mặc đồ như cái bánh kem nhỏ , định đi đâu thế?”
“Chuyện của em tôi liên quan gì tới ?”
“Ờ… em đi trước nha!”
Tôi bỏ chạy.
Tiếng Lục Trầm Tự đuổi theo: “Tâm Bạch! Anh đưa em đi!”
Chị tôi cũng không chịu thua: “Em quý! Để ta đưa đi!”
Tôi: “… Có ai để ý tới cảm giác của tôi không?”
Không có ai cả.
Thế là lại bị đưa đi.
Lại ngồi ghế phụ, báo địa chỉ rõ ràng cho .
Trên đường, lải nhải không ngừng:
“Mấy giờ xong? Về nhà ăn cơm không? Anh đến đón nhé?”
Tôi chỉ có một câu trả lời:
“Không biết.”
Chuyện đi chơi ai mà biết trước .
Bàn tay Lục Trầm Tự nắm vô lăng siết chặt.
Anh hít sâu một hơi, cố kéo ra nụ .
Tỏ ra rộng lượng:
“Được rồi, em nhớ ý an toàn, có gì thì gọi cho ngay.”
Tôi gật đầu.
Đến nơi, tôi thấy mình đang đứng đợi ven đường.
Nhanh chóng mở cửa chạy ngay tới.
Vừa thấy , mắt tôi sáng hẳn lên.
“Cưng ơi hôm nay cậu mặc chuẩn phong cách bà xã luôn ấy!”
Vừa khen vừa ngắm, khen mãi không chán.
Không để ý phía sau vẫn còn Lục Trầm Tự.
Anh xách cái túi tôi bỏ quên trên xe, mặt đen như đáy nồi.
“Giang Tâm Bạch.”
Nghe thấy tên mình, tôi quay lại, hơi ngạc nhiên.
“Sao vẫn còn ở đây?”
“Em bỏ quên túi trên xe.”
Lục Trầm Tự trông như bình thản đưa túi, ánh mắt thì cứ như dao chém về phía người đứng sau tôi.
Bạn tôi mỉm bước lên.
“Tâm Bạch, đây là…?”
Chưa kịp để tôi trả lời, Lục Trầm Tự đã bước lên một bước.
“Là chồng hợp pháp của Giang Tâm Bạch, có giấy kết hôn hẳn hoi.”
Tôi: “…”
Cái gì đây?
Tôi vội đẩy ra:
“Anh về trước đi.”
Lục Trầm Tự liếc tôi một cái.
Ánh tim tôi khẽ run, rụt tay về.
Anh hít sâu, quay mặt đi, hàm nghiến chặt.
Cuối cùng không gì thêm.
Chỉ khẽ xoa đầu tôi.
“Tối đừng về muộn quá.”
“Biết rồi.”
Tôi thuận miệng đáp, chẳng để tâm.
Khoác tay , từ sáng đi chơi đến tận tối, rồi tìm quán cà phê nghỉ.
Cầm điện thoại ra xem, mới thấy Lục Trầm Tự nhắn cho mình cả đống tin.
Đầu giờ chiều nhắc tôi cẩn thận nắng nóng.
Chiều tối hỏi tôi có về ăn cơm không.
Mới đây nhắn rằng có tiệc, có thể sẽ uống rượu, bảo tôi đừng chờ.
Hầy.
Lần đầu tiên thấy lắm lời .
Nhíu mày trả lời: 【Nhận .】
Phía hiện liên tục: đang nhập…
Cuối cùng gửi tới một tấm ảnh.
Là mấy ông tổng quen mặt, ngồi quanh bàn, món ăn chưa đụng mấy miếng, mà rượu thì cạn mấy chai.
Anh nhắn: 【Không có phụ nữ.】
Liên quan gì tới tôi chứ.
Suy nghĩ hai giây, tôi trả lời: 【Ừ ừ.】
…
Ngồi bên bàn tiệc, Lục Trầm Tự nghiến răng đến muốn nát cả điện thoại.
Gửi tin nhắn cả buổi chiều, đổi lại bốn chữ thôi à?
Lúc gọi người khác là “cưng ơi ông xã” chẳng phải nhiệt lắm sao?
Đến phiên chồng thật thì thái độ này?
Anh ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhắn:
【Một lát nữa phải đi nơi khác tiếp, về rất muộn. Nếu ở nhà một mình thấy sợ thì gọi cho .】
Tôi đọc xong đã chai lì.
Trả lời qua loa: 【Không sợ.】
Đầu dây bên kia, Lục Trầm Tự tức đến mức mắt như muốn bắn tia laser, dán chặt lấy màn hình.
Đám nhậu trêu:
“Lục tổng có tâm sự à?”
“Gặp đối thủ khó nhằn rồi.”
“Vợ không thèm quan tâm nữa hả?”
Lục Trầm Tự vớ một hạt lạc ném qua.
“Biến!”
Anh bực tới mức tự vò đầu.
Mái tóc chải chuốt cẩn thận bị vò rối tung.
Mà tôi thì chẳng hay biết.
Cất điện thoại, ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt mập mờ của .
“Chồng cậu đấy hả?”
“Không hẳn.”
Tôi nghiêm túc giải thích, kể hết chuyện giữa Lục Trầm Tự và chị tôi.
Nào là ảnh một lần là say nắng, mà không ,
Hôm nay gặp nhau thì đấu đá như kẻ thù,
Kết luận: “Anh ấy vẫn còn chị mình.”
Bạn tôi không gì, chỉ đưa tay chạm nhẹ khóe môi tôi.
“Khi điện thoại, cậu suốt đấy.”
Tôi ngẩn ra.
Trái tim như bị ai nắm lấy, bóp nhẹ.
Một cảm khó tràn đầy lồng ngực.
Tôi về đến nhà thì đã mười giờ tối.
Phòng khách tối om.
Có chút không quen.
Bạn thấy sao?