7
“Có ai với em chưa, mọi suy nghĩ đều hiện hết trên mặt em đấy?”
“Chưa, mọi người toàn khen em thông minh thôi.”
Lục Trầm Tự khẩy.
“Thế nàng thông minh Giang Tâm Bạch, em ra thích em chưa?”
Tôi: “?”
Không thể tin nổi, chằm chằm.
Quên luôn cả việc chườm đá.
Lập tức rút điện thoại, nhắn cho chị:
【Chị ơi, rể bị điên rồi.】
Chị nhắn về một tràng :
【Em quý à, nhẹ tay thôi, chọc nữa là ta điên thật đấy.】
Làm gì có chuyện đó?
Tôi liếc ai kia.
Anh ngồi tựa, lưỡi chống răng trong miệng.
Nói câu nào câu nấy chua loét, như lọ dấm đổ.
“Nhắn với chị à?”
“Ừ.”
“Tình cảm tốt ghê nhỉ, còn sắp mê mẩn hai chị em mất rồi.”
“Ừ ừ!”
“Giang Tâm Bạch!”
“Có mặt!”
“Anh thích em, em nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.”
Lục Trầm Tự nghẹn họng, tôi, khóe miệng giật giật.
“Anh đang tỏ đó, em… không định trả lời gì à?”
Tôi vừa bực vừa khó hiểu:
“Anh cố chọc tức chị em đúng không?”
Đôi mắt Lục Trầm Tự bỗng sáng rõ.
Vẻ u ám biến mất sạch, như vừa đi dạo giữa rừng Na Uy.
Anh lấy lại bình tĩnh, ngực phập phồng.
Giọng đè nén cơn giận:
“Anh tức chị em gì?”
Tôi gãi đầu.
“Không phải vừa ảnh chị em đã phải lòng sao? Không cưới chị nên mới hóa ác hả?”
Anh đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngồi yên ở đây, đừng có nhúc nhích, chờ quay lại.”
“Rồi ạ.”
Lục Trầm Tự đi vào phòng việc.
Đó là nơi duy nhất trong căn biệt thự mà tôi chưa từng bước vào.
Hồi đi xem nhà, rể tương lai của tôi lúc đó còn đặc biệt dặn phải chừa cho một phòng việc.
Anh sẽ tự người đến thiết kế lại.
Từ đó đến nay, tôi chưa bao giờ vào.
Một lúc sau, ôm ra một thùng giấy nhỏ.
Hai vành tai đỏ bừng, còn đỏ hơn lúc nãy giả say.
Anh đưa chiếc hộp cho tôi rồi nhanh chóng né ánh mắt tôi.
“Xem đi.”
Tôi nghi hoặc mở ra.
Đập vào mắt là một tấm ảnh bọc nilon.
Nhìn như bị cắt ra từ đâu đó, viền ảnh xấu xí lởm chởm.
Ảnh đã hơi bạc màu, mép ảnh ngả vàng.
Có thể thấy chủ nhân đã cầm nắm, vuốt ve nó vô số lần.
Người trong ảnh…
Tôi một hồi, có chút bất ngờ.
“Là em?”
“Ừ.”
Đúng là tôi thật, đến chính tôi còn không nhận ra, chỉ nhờ tòa nhà phía sau mới đoán ra .
Tôi với chị tôi khác nhau một trời một vực về trí tuệ.
Hai đứa chẳng học chung một trường đại học.
Chị đi du học, trở thành nữ cường sáu mặt.
Còn tôi sống bốn năm đại học vui vẻ thong thả trong nước.
Lục Trầm Tự khẽ hất cằm:
“Xem tiếp đi.”
Tôi lục trong thùng, toàn bộ là ảnh của tôi.
Có ảnh cắt từ các chỗ khác, có ảnh in ra, còn… rất nhiều.
Anh : “Anh thích em nhiều năm rồi, cái vụ xem ảnh chị em mà trúng tiếng sét ấy là vì… bức ảnh đó thật ra là ảnh của em!”
Tôi: “?”
Là hả?
Lục Trầm Tự lải nhải kể rất nhiều.
Anh hồi đại học đã thầm thích tôi rồi, tôi cứ thế lướt qua thế giới của .
Nhưng hồi đó hình như tôi có trai, hay khoác tay ai đó gọi là “ông xã”.
Mà khi ấy ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì trong tay.
Thế rồi cảm này cứ đè nén mãi.
Đè đến khi thấy tấm ảnh liên hôn nhà tôi gửi.
Một tiếng là đồng ý ngay.
Đến tận ngày cưới mới phát hiện ra là nhầm người.
Thì ra chẳng phải chị tôi bỏ trốn, mà là không chịu cưới!
Trời ơi!
Đúng là tôi thấy lạ, chị tôi dẫu có ngang ngược đến đâu cũng không tới mức bỏ chạy ngay lễ cưới!
Là tôi bị hai người gài vào!
Lục Trầm Tự liếm môi.
“Anh hết rồi, Giang Tâm Bạch, …”
“Suỵt.”
Tôi đưa ngón tay đặt lên môi.
Không đến chuyện khác.
Chỉ riêng việc có thể phân biệt rõ tôi với chị, tôi đã còn nghi ngờ.
Từ nhỏ tới lớn, hai đứa tôi bị nhầm lẫn không biết bao nhiêu lần.
Ngoài người thân ruột thịt ra, mấy bà con xa hơn đều không phân biệt nổi.
Tôi mở điện thoại, lấy ra một xấp ảnh.
Từng tấm một đưa cho xem, hỏi: “Đây là ai?”
Bạn thấy sao?