12.
Tối hôm sau.
Tôi gõ cửa phòng Giang Tư.
Đợi mãi không thấy ai trả lời, tôi tưởng ấy đã ngủ.
Vừa định rời đi thì nghe ấy đáp: “Vào đi.”
Giang Tư đang nửa nằm trên giường,
Đôi chân dài phủ dưới tấm chăn lụa xanh thẫm của tôi, gương mặt hơi ửng đỏ lạ thường.
“Trễ thế này rồi, chị có chuyện gì sao?”
“Chị bánh trứng, em có muốn nếm thử không?”
“Có chứ.”
Giang Tư đứng dậy khỏi giường, rửa tay xong rồi nhận lấy chiếc bánh trứng, cắn một miếng to: “Ngon lắm.”
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, giả vờ vô hỏi: “À đúng rồi, nghe em xăm hình rồi hả?”
“Ừ.”
“Chị có thể xem không?”
Hàng mi dài như cánh quạ của ấy khẽ run: “Nhưng vị trí hơi đặc biệt đó, chị chắc là muốn xem à?”
“Ừ, cho chị xem chút.”
Giang Tư vén vạt áo sơ mi, để lộ phần eo thon quyến rũ.
Anh ấy kéo cạp quần xuống từng chút một, đường gân xanh dưới lớp da càng lúc càng rõ ràng.
Để rõ hơn, tôi cúi người sát lại: “Ở đâu ?”
Ngay khi tôi chằm chằm, ấy liền phản ứng rõ rệt.
Tôi khẽ bật , còn ấy thì lập tức thở gấp, lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi chị, em không cố ý đâu.”
Rồi quay lưng đi, tai đỏ ửng: “Chỉ là không kiểm soát … chị đừng nữa.”
Tôi ghé sát tai ấy, khẽ thổi một hơi: “Dễ thương đấy, giống hệt em .”
Vừa bước ra khỏi phòng Giang Tư, tôi liền chạm mặt Giang Diễn đi từ phòng ngủ chính ra.
Hắn thấy tôi bước ra từ phòng Giang Tư,
Ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc rồi dần dần sáng rỡ.
“Yên Yên, em đồng ý giúp rồi à?”
“?”
“Tôi chưa từng là đồng ý.”
Nhưng Giang Diễn lại cứ tự tiếp như không nghe thấy: “Tôi biết ngay mà, ngoài mặt em lạnh lùng thôi chứ bên trong vẫn mềm lòng.”
“Yên tâm, sau khi trêu xong nó thì cứ tìm đại lý do gì đó rồi đá nó đi là .”
13.
Tay hắn vừa chạm lên vai tôi…
Cửa phòng Giang Tư bỗng nhiên bật mở.
Ngay lập tức, tay Giang Diễn vốn đang đặt lên vai tôi, liền đổi thành một cú đẩy nhẹ.
“Lục Yên, ơn đừng có quản tôi mãi như nữa không? Cô đừng tưởng sống trong nhà tôi thì có tư cách tôi. Cô lấy tư cách gì để quản tôi hả?”
Vào vai nhanh đến mức khiến tôi không kịp phản ứng.
Nói xong, Giang Diễn đóng sầm cửa lại.
“Chị, chị không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, tính nó vẫn thế, sáng nắng chiều mưa thất thường lắm.”
“Chị em mình không phải vì em mà cãi nhau đấy chứ?”
“Không phải đâu.”
Giang Tư cụp mắt tôi, như đang lấy hết dũng khí: “Nếu chị buồn, chị có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.”
“Vậy em định gì để khiến chị vui đây?”
Yết hầu ấy khẽ , cúi đầu ngoan ngoãn : “Chị muốn sao… em cũng đồng ý.”
“Giống như hôm đó ấy?”
Ánh mắt ấy khựng lại một giây, tai đỏ ửng.
Tôi nhéo nhẹ má ấy, trêu : “Đùa thôi, chị mà.”
14.
Giang Diễn nhắn tin cho tôi:
【Yên Yên, xin lỗi em lúc nãy nhé, không cố ý đẩy em đâu.】
【Bây giờ quan hệ chúng ta buộc phải trở nên căng thẳng, tạo cho Giang Tư một ảo tưởng rằng có cơ hội chen vào.】
【Từ hôm nay sẽ giữ khoảng cách với em, giả vờ như rất ghét em .】
Tôi thực sự chẳng biết phải gì.
Thật ra hắn đâu cần phải “giả vờ”.
Việc chán ghét tôi – hắn quá thành thạo rồi.
Ngay từ lúc tôi bắt đầu “quản” hắn, hắn đã thấy tôi phiền.
Trốn học, đánh nhau, chơi game xuyên đêm không về nhà, lang thang ở quán bar — những thứ này đều bị tôi ép buộc dẹp bỏ.
Đặc biệt từ khi Giang Tư dọn vào nhà họ Giang, hắn càng sợ tôi sẽ kể hết với ba Giang.
Năm lớp 11, không biết ai nhét thư vào cặp tôi, lại còn không ghi tên.
Bị Giang Diễn phát hiện, mà nét chữ lại có vài phần giống tôi, thế là hắn khăng khăng cho rằng tôi là người viết.
“Hóa ra ngày nào cũng bám theo tôi không phải để quản mà là vì thích tôi à?”
Tôi giải thích: “Là người khác viết, không phải tôi.”
Nhưng hắn không tin, còn cho là tôi ngại thừa nhận.
“Thôi khỏi chối, ba tôi đâu có trả lương cho , con bình thường ai quan tâm tôi kỹ ?”
Từ đó về sau, hắn như cố chọc tức tôi, liên tục thay người như thay áo.
Mà thái độ tôi với hắn thì trước sau như một.
Cũng chính vì thế, hắn càng tin rằng tôi một lòng một dạ với hắn.
Hắn không hề hay biết…
Tôi thật ra chỉ vì biết ơn nhà họ Giang, theo lời dặn của ba Giang mà thôi.
Tôi cũng chưa từng định chọn giữa hai người bọn họ.
Tôi chỉ đơn giản… bị hấp dẫn bởi Giang Tư – một cậu nhóc thích giả vờ ngoan ngoãn, yếu đuối và mang chút lệch lạc tâm lý.
15.
Có lẽ thấy tôi và Giang Tư chẳng có biến chuyển gì rõ rệt,
Giang Diễn bắt đầu sốt ruột.
“Tôi dạo này đã cố ý trốn trong phòng, tạo điều kiện cho hai người rồi, sao vẫn không tiến triển gì ?”
Để đẩy nhanh mối quan hệ giữa tôi và Giang Tư,
Giang Diễn rủ Giang Tư tham gia hoạt leo núi cắm trại do câu lạc bộ hắn tổ chức.
Tôi cứ tưởng Giang Tư sẽ từ chối.
Ai ngờ không chỉ không từ chối, mà còn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng leo núi — tận ba phần.
Giang Diễn thấy thì chua loét lên tiếng: “Thấy chưa, đến cả cơ hội nhỏ nhất cũng không chịu bỏ qua để lấy lòng. Nhưng sao lại chuẩn bị cả phần của tôi nữa?”
“Vì nếu em ấy không chuẩn bị cho , cuối cùng vẫn là tôi phải lo.”
「……」
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tập trung xuất phát.
Tôi, Giang Diễn và Giang Tư ngồi chung một chiếc xe đến địa điểm cắm trại.
Trên xe, Giang Diễn cố ý lạnh nhạt với tôi như thường lệ.
Tôi đưa bữa sáng cho hắn, hắn lạnh lùng đáp: “Cầm đi, tôi không thích đồ mua.”
Tôi đưa phần còn lại cho Giang Tư.
Anh ấy nhận lấy, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng : “Cảm ơn chị, em thích ăn lắm.”
Ở bên cạnh, Giang Diễn cau mày, muốn gì đó cuối cùng vẫn nhịn.
16
Mấy ngày nay, Giang Diễn cố thể hiện thái độ “bạo lực lạnh” với tôi.
Chỉ cần có mặt Giang Tư, bất kể tôi gì, hắn cũng chẳng thèm đáp lại tử tế.
“Ừm.” “Ờ.” — chỉ hai chữ đó, nghe qua đã thấy rõ thái độ qua loa, diễn mà như thật.
Đến điểm tập trung, tôi đi giữa Giang Tư và Giang Diễn.
Dù Giang Diễn cũng thuộc dạng đẹp trai, vì mọi người gặp hắn thường xuyên, nên không còn cảm giác mới lạ.
Ánh mắt bây giờ đều bị hút về phía Giang Tư – gương mặt mới mẻ chưa quen thuộc.
Dù chiều cao không thua kém Giang Diễn – cũng tầm 1m88 – khí chất của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
Giang Tư như viên kẹo bạc hà tan giữa mùa hè, mỗi khi đều khiến người ta thấy trong trẻo, dịu dàng, mang theo chút ngượng ngùng đúng kiểu thiếu niên.
Có người nhận ra ấy chính là tân sinh viên năm nhất từng bão trên “tường thổ lộ” hồi quân sự vì nhan sắc:
“Diễn ca, hóa ra đây là em trai hả?”
Giang Diễn biết rõ việc trong nhà không nên đem ra ngoài kể lể, nên không Giang Tư chỉ là em trai cùng cha khác mẹ, chỉ mơ hồ đáp: “Ừ.”
“Trời ơi, hai em nhà này ai cũng đẹp trai dã man.”
“Công nhận nha, kỹ thì thấy hai người cũng có nét giống nhau á, chỉ là em trai trắng hơn chút.”
Giang Diễn khẩy: “Tất nhiên rồi, sinh ra là để trai bao đấy mà.”
“Ê này em trai, có chưa?”
“Chưa.”
“Vậy là tụi chị còn cơ hội nha~”
Giang Tư mỉm ngượng ngùng: “Em đã có người mình thích rồi.”
Giang Diễn sợ người ta hỏng kế hoạch của mình, liền chen vào: “Đấy, nó có người trong lòng rồi, đừng hy vọng nữa.”
Bạn thấy sao?