1
Từ Hồng tức giận đến mức không chịu nổi, Chu Diễn là niềm kiêu hãnh lớn nhất của bà ta, bà ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai h,ủy ho,ại tiền đồ của con trai mình.
Sáng hôm sau, bà ta lập tức đến trường.
“Có chuyện gì thế? Sao lớp trưởng bị gọi ra ?”
“Hình như bị bắt gặp sớm đấy.”
“Tớ biết tớ biết, chẳng phải cậu ta qua lại với hoa khôi Mạnh Dư Liên sao?”
Từ Hồng đi thẳng tới văn phòng, ầm ĩ một trận rồi mới đến cửa lớp 1.
“Ai là Mạnh Dư Liên?” Bà ta đứng ở cửa lớp, mang giày cao gót, váy bó màu đen ôm sát người, quét mắt khắp phòng.
Phía sau bà ta là Chu Diễn, sắc mặt cậu ta hơi khó coi.
“Mẹ, đây là trường học, mẹ đừng lo,ạn nữa không…”
Từ Hồng nghiêm giọng ngắt lời: “C,âm m,iệng! Để lát nữa t,ao xử lý m,ày!”
Các trong lớp người thì ngạc nhiên, người thì hóng chuyện.
Ánh mắt Từ Hồng quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở tôi đang ngồi cuối lớp.
“Tiểu Ninh, cho mẹ, ai là Mạnh Dư Liên?”
Cả lớp đồng loạt dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi là con nuôi của nhà họ Chu, trên danh nghĩa, Chu Diễn là trai tôi.
Chu Diễn liếc tôi một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tràn đầy cảnh cáo.
Kiếp trước, chuyện sớm của cậu ta với hoa khôi trường lan tới tai giáo viên, ánh mắt cậu ta lúc đó cũng y hệt bây giờ:
“Anh không sớm, nếu mẹ hỏi, em nhớ giải thích giúp .”
Sau đó, để bảo vệ người mình , cậu ta đã đẩy tôi xuống vực thẳm, nhận bừa với giáo viên rằng tôi và cậu ta nhau.
Kết quả, tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà họ Chu, tiền đồ tan nát.
Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ giúp cậu ta nữa.
Tôi mím chặt môi, không dám gì, chỉ chuyển ánh mắt về phía Mạnh Dư Liên đang ngồi ở hàng ghế trước.
“Tôi…” Tôi ngập ngừng, ánh mắt né tránh.
Sắc mặt Mạnh Dư Liên tái nhợt, cúi đầu, dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến Chu Diễn xót xa.
Từ Hồng lập tức hiểu ra, sải bước về phía Mạnh Dư Liên, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:
“Cô là Mạnh Dư Liên?”
“Tôi cho biết, con trai tôi gia thế tốt, học giỏi, tiền đồ rộng mở. Cô chỉ là một đứa con , biết điều thì giữ mình cho sạch sẽ, đừng kéo nó xuống bùn lầy!”
Mạnh Dư Liên cắn chặt môi dưới, mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc.
Chu Diễn vội vàng che chở cho ta:
“Mẹ, mẹ quá đáng rồi!”
“Chát!”
Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt cậu ta.
“Vì con bé đó mà mày dám cãi mẹ à?”
“Cánh cứng rồi đúng không? Không có mẹ và bố m,ày, m,ày chẳng là cái gì cả! Nếu bố m,ày biết chuyện, ông ấy sẽ đ,ánh g/ãy chân m,ày!”
2
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Từ Hồng lôi Mạnh Dư Liên từ chỗ ngồi đứng dậy, gương mặt trang điểm tỉ mỉ giờ méo mó vì tức giận.
“Mặt mũi như hồ ly tinh, còn nhỏ tuổi mà đã biết quy,ến r,ũ đàn ông? Đi, theo t,ao gặp giáo viên chủ nhiệm, gọi phụ huynh tới, để tao xem xem họ dạy dỗ con cái thế nào!”
Vừa nghe đến chuyện mời phụ huynh, Mạnh Dư Liên lập tức hoảng loạn.
Ánh mắt cầu cứu sang Chu Diễn:
“Chu Diễn, với dì đi, chúng ta không sớm, chỉ là học thôi mà.”
Nhưng Từ Hồng chẳng thèm nghe họ giải thích, tấm ảnh hôn nhau kia đã tố cáo tất cả.
Mạnh Dư Liên hất tay bà ta ra, bỗng nhiên quay sang chỉ thẳng vào tôi đang ngồi cuối lớp xem trò vui, lớn tiếng hét lên:
“Là ta! Cả lớp đều biết ta thích Chu Diễn, nếu có sớm thì cũng là Chu Diễn với ta, chẳng liên quan gì đến em cả!”
Lập tức, ánh mắt Từ Hồng chuyển hướng sang tôi.
Chu Diễn khẽ cau mày, gần như không dễ nhận ra.
Mạnh Dư Liên tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Dì ơi, có lần con vô thấy cuốn nhật ký của ta, bên trong toàn là tâm tư dành cho Chu Diễn. Nếu dì không tin, có thể bảo ta lấy ra xem.”
Bạn cùng bàn Tiểu Ngô nhận ánh mắt ra hiệu của Mạnh Dư Liên, nhanh chóng lấy cuốn nhật ký màu hồng từ ngăn bàn của tôi ra.
Tôi lập tức hoảng s,ợ lao tới giành lại, miệng lắp bắp:
“Đừng… đừng xem!”
Phản ứng của tôi càng khiến mọi người tin vào lời Mạnh Dư Liên.
“Trời ạ, ta thật sự thích Chu Diễn sao?”
“Đó là trai ta mà…”
“Không ngờ bình thường trông ngoan hiền, hóa ra lại bi,ến th/ái như …”
Cả lớp đều biết tôi là con nuôi của nhà họ Chu, cũng biết tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời Chu Diễn, mở miệng ra là nhắc đến cậu ta.
Trước đây, có người từng đoán tôi mắc bệnh “luyến ”.
Nhưng bọn họ không biết, tôi chỉ là một đứa con nhà họ Chu nhặt về nuôi.
“Trả lại cho tôi!”
Tiểu Ngô đắc ý, đưa cuốn nhật ký cho Từ Hồng.
“Mẹ, đừng xem…” Tôi g,iãy gi,ụa, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.
Từ Hồng lật nhanh từng trang, càng xem sắc mặt càng khó coi.
Mạnh Dư Liên tôi, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt ta.
“Đồ hồ ly tinh! Dám quyến rũ con trai tao từ sớm như , tao không đ,ánh ch,e/t mày thì thôi!”
“Còn dám kéo nó trốn học, đúng là không biết xấu hổ!”
Cả lớp ngơ ngác.
Chuyện quái gì đang xảy ra ?
Mạnh Dư Liên không dám tin nhặt cuốn nhật ký lên, nội dung bên trong, sắc mặt tái nhợt hơn vài phần.
Những học đứng hóng chuyện cũng chen vào xem, thậm chí có người lớn gan đọc to:
Ngày 23 tháng 2:
【Nghe hoa khôi tỏ với trai, mình tin ấy, ấy sẽ không sớm đâu.】
Ngày 28 tháng 2:
【Hôm nay mình thấy trai mua bữa sáng cho ta, từ khi nào quan hệ của họ lại tốt như ?】
Lật nhanh tới giữa tháng 3:
【Hoa khôi dẫn trai trốn học, còn cảnh cáo mình không ra. Mình có nên với mẹ không?】
【Thành tích của trai tháng này giảm sút, ấy bảo mình dối điểm số trước mặt mẹ. Phải sao đây, mình bối rối quá.】
【Anh trai bắt mình bài tập cho hoa khôi, trước đây ấy luôn tự bài cơ mà, tại sao bây giờ lại thành thế này?】
Bạn học lớn gan kia còn đọc to nội dung trước cả lớp, Mạnh Dư Liên ho/ảng lo,ạn hét lên:
“C,âm mi,ệng! Đừng đọc nữa!”
“Không thể nào, rõ ràng trước đó mình đã…” Cô ta đột ngột im bặt, ánh mắt tránh né.
Tôi đứng ở phía sau đám đông, khóe môi nhếch lên nụ nhàn nhạt.
Cô ta muốn gì? Chẳng phải là trước đây ta từng xem nhật ký của tôi sao?
Nhưng nội dung khi đó, không phải thế này.
3
Kiếp trước, cùng bàn Tiểu Ngô là con chó trung thành của hoa khôi trường, nghe lời ta răm rắp.
Tôi có thói quen viết nhật ký, lại bị Tiểu Ngô vô phát hiện.
Sau đó, khi tin đồn giữa Chu Diễn và hoa khôi lan khắp trường, tôi thấy hai người họ ngày ngày quấn quýt bên nhau, Chu Diễn vì ta mà trốn học, không bài tập, chểnh mảng việc học hành.
Tôi từng khuyên nhủ cậu ta:
“Anh, thành tích của giảm nhiều lắm rồi, đừng trốn học nữa…”
Nhưng Chu Diễn chẳng buồn nghe, gắt gỏng ngắt lời tôi:
“Chu Ninh, em lo chuyện của mình đi!”
Chuyện cảm của họ ngày càng lan rộng, chẳng bao lâu sau, Chu Diễn bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên chuyện.
Hôm đó, trong khi cậu ta còn chưa quay lại lớp, một trang trong cuốn nhật ký của tôi đã bị lấy ra, bị coi là thư , rồi lan truyền khắp lớp.
Chu Diễn chưa kịp trở về, tôi đã bị giáo viên gọi lên văn phòng.
“Chu Ninh, là học sinh, nhiệm vụ chính là học tập. Viết thư chẳng những chậm trễ bản thân mà còn ảnh hưởng tới người khác.”
Nhưng tôi chưa từng viết thư .
Trên tay thầy Vương là tờ giấy tôi quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
“Lá thư này tìm thấy trong ngăn bàn của Chu Diễn.”
Thầy lại quay sang cậu ta:
“Nói đi, thành tích của em sa sút là vì sớm sao?”
Tôi vừa định giải thích thì giọng lạnh lùng của Chu Diễn vang lên trong văn phòng:
“Thầy, bọn em biết sai rồi, sau này sẽ tập trung học hành.”
Khoảnh khắc đó, tôi như bị dội một gáo nước lạnh.
Trong văn phòng, ánh mắt Từ Hồng tôi như thể đang một kẻ tội đồ không thể dung thứ.
“Nhà họ Chu nuôi mày lớn như , mày trả ơn tao kiểu này sao?”
“Hồi đó tao bị quỷ ám nên mới đưa mày về nhà, đồ sao chổi, con trai tao ra nông nỗi này!”
“Từ giờ trở đi, nhà họ Chu không có đứa con nào như mày!”
Chu Diễn đứng bên cạnh, vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng tôi bị mắng chửi, tôi bị bè xung quanh chỉ trỏ chế giễu.
Cuối cùng, nhờ có giáo viên khuyên can, tôi mới thoát khỏi văn phòng.
Khi tôi trở lại lớp học, hàng loạt ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía tôi – có mỉa mai, có khinh thường, có ghê tởm…
“Trời ơi, ta thích chính trai mình sao?”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Chuyện này sốc thật!”
“Cô ta có vấn đề về tâm lý à? Giờ mới lộ bản chất!”
“Không ngờ bên ngoài ngoan hiền mà bên trong biến thái như …”
Tôi cúi gằm mặt, vội vã đi về chỗ ngồi.
Ngay khi cúi đầu xuống, tôi thấy cuốn nhật ký bị mở khóa, nằm chỏng chơ trên đống sách vở.
Khoảnh khắc ấy, máu trong người như đảo ngược, tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết siết chặt nắm tay.
Tiểu Ngô đứng cạnh Mạnh Dư Liên, tôi đầy đắc ý.
Nhật ký của tôi luôn khóa cẩn thận trong ngăn bàn, lần đó, ổ khóa đã bị cạy ra.
Tôi từng nghĩ mình quên khóa, không ngờ…
Kiếp này, tôi đã thay toàn bộ nội dung trong cuốn nhật ký.
Vừa thấy ánh mắt dò xét của Tiểu Ngô giống hệt kiếp trước, tôi liền cẩn thận để cuốn nhật ký vào ngăn bàn, tỏ vẻ hoảng hốt né tránh ánh mắt ta.
“Ơ, Chu Ninh, cậu vẫn viết nhật ký à?”
“Tớ đâu có hứng thú với nó, cậu né tránh gì ?”
Nghe câu quen thuộc, tôi cúi đầu, che giấu cảm thật.
Tớ sợ cậu không còn hứng thú đấy!
Bạn thấy sao?