Cưỡng Hôn Trai Đẹp – Chương 2

4

Về sau tôi thường xuyên đến tìm Tô Diễn.

Trùng hợp là lần nào đến cũng gặp Trịnh Dương.

Gặp cậu ấy nhiều, dần dần cũng trở nên thân quen.

Khác với Tô Diễn thần kinh thô lỗ, Trịnh Dương là kiểu người dịu dàng và tinh tế.

Cậu ấy chơi với tôi, dạy tôi bài, còn quan tâm tôi trong nhiều chuyện nhỏ nhặt.

Tôi cứ có cảm giác như mình đang cậu ấy dỗ dành như trẻ con, rõ ràng cậu ấy chỉ lớn hơn tôi vài tháng.

Chiều hôm đó nắng rất đẹp, tôi đang đọc truyện tranh trong hiệu sách gần trường.

Cậu thiếu niên đẩy cửa kính bước vào, đưa cho tôi một ly trà sữa nóng.

“Cứ tưởng cậu đang học bài, định thưởng cho cậu một chút.”

Cậu ấy quyển truyện tranh trong tay tôi, trêu chọc: “Vậy là mua phí rồi?”

Tôi vội vàng cắm ống hút, uống một ngụm lớn: “Đọc truyện cũng là một cách học mà.”

Cậu mỉm nhẹ: “Vậy à? Cho tôi học cùng với.”

Ánh nắng rơi vào đôi mắt nâu của cậu ấy, trông như socola tan chảy.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập nhanh hơn.

Xong rồi, hình như tôi lại càng thích cậu ấy hơn rồi.

Vậy còn cậu ấy thì sao?

Liệu có thích tôi không?

Chắc là có thích nhỉ? Không thì sao lại tốt với tôi như ?

Tôi vui đến mức không kiềm , bắt đầu mơ mộng viển vông.

Có một đêm tôi còn mơ thấy Trịnh Dương tỏ với mình.

Tỉnh dậy mà miệng vẫn còn toe toét.

Sau đó tôi nghe Tô Diễn , mục tiêu của Trịnh Dương là Đại học Kinh Đô.

Tôi bắt đầu chăm chỉ học hành, định thi vào một trường gần đó.

Thời gian đó tôi say mê học thuộc thơ văn và viết văn tiếng Anh.

Ngay cả những ký hiệu toán học mà tôi từng ghét cũng bỗng trở nên đáng .

5

Nghe sắp đến sinh nhật Trịnh Dương.

Tôi định hỏi tóc vàng để biết cậu ấy thích gì.

Lần đầu tiên tặng quà cho cậu ấy, nhất định phải khiến cậu ấy rung mạnh mẽ.

Thế hôm đó tôi vui vẻ đến tiệm bi-a thì cờ nghe một chuyện.

“Dạo này đại tỷ cứ đến suốt, không phải là thích tôi rồi chứ?”

“Thôi đi ông ơi, không có gương thì cũng có nước tiểu chứ?”

“Đừng không tin, bả hay lén tôi lắm.”

“Ông chắc là bả ông à?”

“Chắc là cơ bụng tám múi của Thành đấy.”

“Hèn gì dạo này Thành cứ cởi trần.”

“Không đúng, tôi thấy bả Dương.”

“Ui trời má ơi, có lý đó, có khi thật luôn!”

Tôi nín thở, lặng lẽ áp tai vào tường.

“Thế thì toi rồi, Dương có rồi đấy.”

“Cái gì? Bao giờ ?”

“Vừa hôm kia, tôi thấy ảnh đón một ở cổng trường Tam Trung.”

“Ờ, biết đâu chỉ là bình thường.”

“Tôi nghe đó với người khác rằng Dương là trai ấy, mà Dương cũng không phủ nhận.”

“Vãi thật, chẳng phải đại tỷ thất rồi à?”

“Đừng linh tinh, tôi vẫn thấy bả cơ bụng của Thành thôi.”

Trong đầu tôi như có tiếng sét đánh ngang, lảo đảo phải dựa vào tường.

Trịnh Dương có rồi sao? Sao lại đột nhiên có ?

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị một bàn tay siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

Lúc này bên trong có tiếng , hình như có người sắp ra.

Tôi nín thở, quay đầu bỏ đi trong hoảng loạn.

6

“Tiểu Tiếng, dạo này học hành bận lắm hả?”

Ngòi bút tôi khựng lại, nhàn nhạt đáp: “Cũng tạm.”

Tô Diễn ngồi xuống bên cạnh: “Vậy sao lâu rồi không đến tìm chơi?”

“Chẳng phải bảo em đừng tới hít khói thuốc thụ nữa sao?”

“Hây, bọn giờ cũng ít hút rồi…”

Tôi đặt bút xuống, quay đầu : “Rốt cuộc muốn gì?”

Anh ấy mím môi: “Tiểu Tiếng, em có đang đương không?”

“?”

Tôi mơ màng khó hiểu.

Trong lòng thì nghĩ: rồi, em đương cái gì chứ?

“Tiểu Tiếng, mấy cậu con trai ngoài kia xấu lắm, em còn nhỏ, chưa hiểu mấy chuyện vòng vo của họ, dễ bị lừa lắm. Em nên tập trung học đi, đợi đỗ đại học rồi hãy , đến lúc đó sẽ tìm cho em một người đàng hoàng.”

Tô Diễn tận khuyên nhủ.

Tôi lạnh lùng : “Ai em sớm? Nói xấu sau lưng người khác là phải bị tát đấy.”

“Thật sự không à?”

“Lừa em thì béo lên mười cân, mặt mọc đầy mụn.”

Tô Diễn vỗ mạnh vào đùi: “Chưa là tốt rồi, yên tâm!”

“Hứ, còn dám linh tinh nữa là em méc mẹ chuyện đi lăn lộn giang hồ đấy.”

“Đừng đừng đừng! Tiền tiêu vặt tháng này đưa em hết!”

“Thế còn tạm .”

Tống cổ Tô Diễn đi rồi, tôi bực mình ném bài tập sang một bên.

Tính đi lấy kem ăn, ai ngờ lại nghe thấy ấy đang gọi điện thoại với ai đó.

“Cậu đoán sai rồi, con bé đó chắc chắn chưa có trai.”

“Tôi ra , lúc nó dối không có kiểu mặt đó đâu.”

“Có khi là muốn chăm học thật. Nó bắt đầu bài tập rồi.”

“Vô lý, từ bé đến lớn bài tập toàn tôi giúp nó.”

“Thôi kệ, miễn là không đương là .”

Tôi gãi đầu, mặt đầy thắc mắc.

Anh ấy đang chuyện với ai ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...