Cương Thi Báo Thù – Chương 1

"Đừng… đừng giế..t ta, ta có thể nguơi vui vẻ."

Trước mắt ta là một đẹp quyến rũ, khôn một mảnh vải che thân. Làn da trắng mịn, cơ thể săn chắc, không chút mỡ thừa.

Cô ta từ từ tiến lại gần, ta lập tức bừng tỉnh.

Vung kiếm gỗ đào trong tay, ta ché. m một nhát, cái đầu  bay khỏi cổ. Cơ thể trắng nõn ấy liền biến thành một con hồ ly trắng không đầu.

 

Ta nhếch môi cười lạnh. "Yêu tinh nhỏ mà cũng dám dùng sắc dụ ta? Ngươi chắc không biết ta là ‘tiên thiên thánh thể’ của đạo gia, trong giang hồ còn gọi ta là…  Tảo Tạ đạo nhân."

 

1.

 

Trong một ngôi làng nhỏ, liên tiếp xảy ra những vụ án mạng kỳ lạ. Nam nhân trong làng ch.ết ngay tại nhà vào ban đêm.

Khi chết, toàn thân trầ.n trụ.i, gương mặt khô quắt, tóc bạc trắng, toàn bộ tinh huyết đã bị hút cạn.

Cái ch.ết vô cùng th.ê thả.m, khóe miệng lại nở nụ cười, như thể trước khi ch.ết đã trải qua một kho.ái cả.m tột cùng.

 

Quan phủ phái người tới điều tra suốt ba ngày, vẫn chẳng có chút manh mối nào. Cuối cùng chỉ đành viện cớ rằng bọn họ uống rượu quá độ mà đột tử, rồi thất vọng quay về.

Thế ngay hôm sau, lại có thêm một người c.h.ế.t trong trạng trần truồng.

 

Lão trưởng thôn  không phải người tầm thường. Ông đoán rằng những vụ án này e rằng không phải sức người có thể ra, bèn không quản xa xôi, tìm đến tận núi Long Hổ mời ta xuống núi.

 

Trên núi, khi nghe lão mô tả hình, ta liền biết ngay là có nghiệt tác quái.

Đến làng, trong lòng ta đã có sẵn kế sách. Ta mượn của dân làng một cây rìu rỉ sét, giả tiều phu lạc đường, đi vòng trong núi suốt một đêm.

Cuối cùng cũng dẫn dụ được con hồ ly tinh xuất hiện.

 

Ban đầu, nó thi triển chút pháp thuật, khiến trời đổ mưa phùn lất phất, rồi hóa thành một mỹ nữ xinh đẹp. Lấy cớ tránh mưa, nó dụ ta vào hang của nó.

Vừa bước vào tòa nhà giả do hang hồ ly biến hóa thành, nàng ta hé đôi môi hồng, phả ra một luồng hương mê hoặc.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuong-thi-bao-thu/chuong-1.html.]

Ta  cảm thấy thần trí mơ hồ, mặt nóng bừng. Nàng bật cười khúc khích, để lộ hàm răng trắng đều, khẽ vẫy tay về phía ta.

Ta như đang bước trên mây, bất giác nằm xuống giường.

Thấy ta đã ngoan ngoãn, nàng không nói nhiều nữa, ngón tay thon dài bắt đầu cởi bỏ xiêm y.

Làn da trắng như ngọc, thân thể đầy những đường cong mê người hiện ra trước mắt.

 

Ta xấu hổ tới mức vùi đầu vào chăn, mặt đỏ như gấc. Nàng vén chăn, ôm ta vào lòng, tay phải nhẹ nhàng vuốt sau đầu ta.

Chợt, ta nghe thấy phía sau đầu vang lên hai tiếng "xì xì", biết ngay nó đã hiện nguyên hình với móng vuốt sắc như dao.

 

Chỉ cách cái c.h.ế.t trong gang tấc, ta lạnh lùng cười một tiếng, vung chưởng đánh vào lưng nó.

Hồ ly tinh phun ra một ngụm m.á.u tím, ngã xuống đất không nhúc nhích. Ta triệu ra kiếm gỗ đào, định kết liễu nghiệt.

 

Nó thu lại móng vuốt, lau vết m.á.u nơi khóe miệng, vẫn muốn giãy giụa. Đứng dậy uốn éo, phô bày thân hình gợi cảm, định dùng sắc để mê hoặc ta.

Nào ngờ ta chính là đạo gia thánh thể ngàn năm khó gặp, mọi giai nhân mỹ nữ đối với ta chỉ cần ba giây là hóa thành hồng phấn khô lâu.

 

Thế là xảy ra cảnh tượng lúc nãy.

Diệt trừ hồ ly tinh xong, ta chuẩn bị trở về núi. Bỗng nghe tiếng gọi:

"Đạo trưởng, xin dừng bước!"

 

Người chưa thấy, giọng đã tới trước. Ta ngẩng mắt nhìn xa, thấy một nam nhân mặt mày đầy vẻ kinh hãi đang chạy đến.

Lại gần hơn, hắn mặc áo vải thô, chân đi đôi ủng ngắn, mép để hai hàng ria hình bát.

 

Khi đứng trước mặt ta, vẻ sợ hãi trên mặt hắn chuyển thành ngạc nhiên: "Đạo trưởng… sao quần của ngài lại rơi xuống?"

 

Ta vội kéo quần lên, mặt tỏ vẻ khó chịu: "Liên quan gì tới ngươi? Ta thấy nóng chẳng lẽ không được sao?"

 

Hắn gật gù tỏ vẻ hiểu, chợt nhớ ra chuyện chính, trong mắt lại hiện nét hoảng loạn: "Xin đạo trưởng cứu mạng… có… có cương thi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...