Cứu Rỗi Phản Diện [...] – Chương 2

4
Mấy ngày sau đó, tôi hoàn toàn không gặp lại Ninh Dục.

Bình thường công việc của chúng tôi cũng khác nhau, có công ty riêng phải quản lý, còn tôi thì phải tiếp quản sản nghiệp của ba.

Cho đến một tối nọ, khi tôi vẫn đang tăng ca, nhận cuộc gọi từ trợ lý Trương.

Cậu ta có vẻ rất lo lắng:

“Phu nhân, Ninh Tổng là sẽ đến quán bar, giờ tôi gọi mãi không liên lạc có thể qua tìm ấy không?”

Tôi ừ một tiếng, cúp máy, thay đồ rồi lái xe đến quán bar.

Sau khi hỏi số phòng bao của Ninh Dục, tôi đi thẳng đến đó.

Cửa không đóng kín, bên trong vang lên tiếng ồn ào.

Trong phòng có mấy ăn mặc táo bạo, cứ liếc mắt đưa về phía , chẳng ai dám lại gần.

Một giọng cợt vang lên:

“Hôm nay sao Ninh Tổng lại rảnh đến tìm bọn em thế này? Không ở nhà với vợ sao?”

Ninh Dục thờ ơ xoay ly rượu trong tay, nghe chỉ liếc người kia một cái rồi nhàn nhạt đáp:

“Sớm chán rồi.”

Có người để ý tới tay :

“Vậy sao còn giữ khư khư cái nhẫn đó?”

Ánh mắt mọi người lập tức dồn về tay .

Ngón áp út thon dài, đeo một chiếc nhẫn bạc trơn đơn giản.

Ninh Dục không nhớ nhẫn đó đến từ đâu, cũng chẳng để tâm, tùy tiện tháo ra, tiện tay ném xuống sàn:

“Một cái nhẫn rách, có gì đáng giá đâu.”

Chiếc nhẫn lăn hai vòng rồi biến mất trong góc.

Cả đám người bắt đầu hò hét:

“Được rồi! Tối nay không say không về!”

Khi chiếc nhẫn bị vứt bỏ, một cuối cùng cũng mạnh dạn tiến tới.

Cô ta cầm chai rượu, rót đầy ly cho , rồi nhẹ nhàng đưa sát đến môi Ninh Dục:

“Ninh Tổng, để em mời một ly nhé?”

Và đúng lúc đó, tôi đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng đập vào mắt —

vóc dáng nóng bỏng ngồi sát bên cạnh Ninh Dục, tay cầm ly rượu, gần như dán sát vào .

Ngón áp út của trống không.

Tôi bình tĩnh quanh căn phòng.

Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, đám người đang ngả nghiêng trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy.

Không biết ai là người mở miệng đầu tiên:

“Chị… chị dâu chào chị.”

Thế là cả phòng đồng loạt chỉnh tề, đồng thanh gọi:

“Chào chị dâu!”

Tôi giẫm giày cao gót chậm rãi tiến lại.

Âm nhạc cũng ngừng, cả căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Tôi dừng lại trước mặt Ninh Dục, khẽ cong môi với họ:

“Từ nay đừng gọi tôi là chị dâu nữa.”

Nụ thường trực trên môi Ninh Dục biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, tôi chằm chằm:

“Cố Ảnh Lê, ý là gì?”

Tôi bình tĩnh tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt trước mặt .

Cúi mắt, tôi không , giọng nhẹ nhàng:

“Không có ý gì, chỉ là trả lại nhẫn cho thôi.”

Giữa căn phòng quá mức yên ắng này, tôi tuyên bố kết thúc mối quan hệ của chúng tôi.

“Ninh Dục, ly hôn đi. Chia tay trong hòa bình.”

5
Nói xong, tôi chẳng buồn biểu cảm của , lập tức quay người rời đi.

Về đến nhà, tôi bắt đầu âm thầm thu dọn hành lý.

Chẳng bao lâu sau, tiếng mở cửa vang lên ở lối vào.

Phong thái chỉn chu ngày thường của Ninh Dục đã rối loạn, thở dốc, bước nhanh đến trước mặt tôi.

Anh nắm chặt tay tôi, bàn tay đang thu dọn đồ đạc.

Tôi cúi đầu, không .

Giọng lạnh buốt:

“Cô định đi đâu? Đi tìm tên Tiêu Thanh của à?”

Tôi ngước mắt lên, nhướng mày hỏi lại:

“Anh nghĩ sao?”

Giữa lông mày đầy phiền muộn, giọng điệu lại mang theo lo lắng và tủi thân mà đến cũng không nhận ra:

“Vậy ra tôi chỉ là người thay thế hắn? Bây giờ chán rồi thì muốn vứt tôi đi sao?”

“Vì một người như hắn mà tiểu thư Cố cũng bỏ cả kiêu hãnh?”

“Cô cứ đi đi, dù sao tôi cũng sẽ không níu kéo.”

Tôi suýt nữa tức đến bật , định lên tiếng thì—

Người đứng bên cạnh nãy giờ không gì — dì giúp việc — cuối cùng cũng lên tiếng.

Bà có vẻ không hiểu nổi, nghe bọn tôi cãi qua cãi lại nãy giờ, ánh mắt vẫn mông lung.

Dì như đang suy nghĩ, cố gắng ghép lại mọi thứ cho hợp lý, cuối cùng không nhịn hỏi:

“Khoan đã, tiên sinh… Tiểu Thanh chẳng phải là chính sao? Phu nhân ngoài tìm , còn có thể tìm ai khác chứ?”

Lời vừa dứt, không gian rơi vào tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu—

Ninh Dục từ từ buông cổ tay tôi ra, chớp mắt một cái.

Toàn thân như dịu xuống, ánh mắt tôi dần sáng lên:

“Hôm đó… em gọi là tôi sao?”

Anh thẳng lưng lên, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của tôi.

Như thể chỉ cần tôi gật đầu, sẽ lập tức rút hết gai nhọn trên người lại.

Tôi bật lạnh:

“Không phải Ninh Tổng từng — đã sớm chán rồi sao? Phải hay không, còn có gì khác biệt?”

Tôi nhét vali vào tay , giọng lạnh lùng hạ lệnh:

“À đúng rồi, hành lý tôi đã giúp thu dọn xong. Căn nhà này đứng tên tôi, mời ra khỏi đây.”

Đúng thế.

Lúc mới cưới, Ninh Dục đã chuyển một nửa tài sản sang tên tôi, bao gồm cả căn nhà này.

Anh từng , nếu sau này có cãi nhau, người ra khỏi nhà phải là , chứ không phải tôi.

Không ngờ thật sự có ngày hôm nay.

6
Vì gần đây nam phụ trong truyện bắt đầu có vấn đề, tôi quyết định đến xem thử hình của nam nữ chính thế nào.

, khi nữ chính Thư Ngữ mời tôi đến một nhà hàng cao cấp ăn tối, tôi đã đồng ý ngay.

Đến nơi, tôi phát hiện Tiêu Thanh cũng có mặt.

Không chỉ , người tôi mấy ngày không gặp — Ninh Dục — cũng đang ngồi bên cạnh.

Lúc tôi bước vào, dáng ngồi lười nhác thường ngày của Ninh Dục lập tức trở nên nghiêm chỉnh.

Thư Ngữ lúc ấy đang cầm một chiếc hộp quà gói rất đẹp, định đưa cho Ninh Dục.

Anh không nhận lấy, ngược lại đứng bật dậy, kéo giãn khoảng cách với Thư Ngữ.

Vẻ mặt thoáng hiện sự hoảng hốt khó nhận ra, vội vàng phủi sạch quan hệ:

“Tôi tới đây chỉ để lấy đồ, không phải là…”

Thư Ngữ không để ý phản ứng kỳ lạ của , liền nhào tới ôm lấy tôi:

“Ảnh Lê, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau ngồi đi!”

Tôi nghe lời ngồi xuống cạnh Thư Ngữ.

Vừa ngồi yên, Tiêu Thanh đã đưa một tập tài liệu cho tôi, chưa kịp gì thì nó bị Ninh Dục cướp mất.

Anh ta như một con mèo dựng ngược lông, toàn thân căng lên cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía Tiêu Thanh:

“Cậu định gì?”

Thư Ngữ: “?”

Tiêu Thanh: “?”

Tiêu Thanh phản ứng chậm một nhịp, mới lên tiếng:

“Đây là toàn bộ tư liệu về nhà họ Cố…”

Ninh Dục nhàn nhạt đáp: “Ồ.”

Rồi lại ngồi xuống cạnh đó, chằm chằm chúng tôi:

“Cứ tiếp tục trò chuyện đi.”

Thư Ngữ lén ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Ảnh Lê, nhà cậu hôm nay bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?”

Tôi cũng nhỏ giọng đáp lại:

“Ừ, ta bị bệnh. Tụi mình chuẩn bị ly hôn rồi.”

Đôi mắt Thư Ngữ mở to kinh ngạc:

“Cái gì? CP mình ship lại sắp tan à?! Không phải chứ, nếu hai người ly hôn thật, mình biết ship ai đây? Anh ta ra chuyện gì sao?”

Đáng tiếc là tôi không thể giải thích rõ — người trước mặt ấy giờ không còn là Ninh Dục ngày xưa nữa.

Tôi chỉ có thể lấp liếm cho qua.

Bữa tối kết thúc, tôi chào tạm biệt Thư Ngữ và Tiêu Thanh rồi rời đi.

Ninh Dục đuổi theo từ phía sau, gọi tôi lại.

Tôi yên lặng , không gì.

Không khí giữa chúng tôi bỗng trầm xuống, rất lâu sau, cuối cùng cất giọng — giọng khàn khàn đến mức gần như không giống :

“Tôi đã tìm lại nhẫn rồi…”

Anh mở tay — trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hai chiếc nhẫn bạc đơn giản nằm im lặng.

Thấy tôi không phản ứng, càng hoảng loạn, không kìm đưa tay tôi lên, định đeo lại chiếc nhẫn vào tay tôi.

Tôi né tránh, thẳng vào mắt , hỏi một cách bình tĩnh:

“Anh rốt cuộc muốn gì?”

Giọng trầm thấp, mang theo run rẩy khẽ khàng:

“Lúc trước tôi sai rồi, tôi không nên mấy lời đó… là tôi hỗn…”

Giọng gần như van nài, dịu dàng dỗ dành:

“Em đeo lại nhẫn nhé, không?”

“Không .”

Tôi khẽ :

“Chiếc nhẫn đó dơ rồi, tôi không thích nữa.”

Nói xong, tôi lướt ngang qua định rời đi.

Anh vội nắm lấy cổ tay tôi, lấy chiếc hộp nhỏ mà Thư Ngữ từng đưa, mở ra ngay trước mặt tôi.

Bên trong là một viên đá quý màu lam lấp lánh, sáng rực ánh lưu ly.

Tôi sực nhớ — có lần tôi từng buột miệng khen viên đá này đẹp.

Có lẽ đã nghe thấy, nên nhờ Thư Ngữ giúp đỡ trong buổi đấu giá.

Tôi viên đá ấy, bất giác nghĩ đến.

Ninh Dục trong nguyên tác — là kiểu người thế nào?

Không ai .

Anh sống khép kín, cố chấp, từ nhỏ đã bị gọi là sao chổi, bị cha mẹ vứt bỏ, bị cả thế giới ruồng rẫy.

Trong truyện, nữ chính — chỉ vì từng đưa cho một mẩu bánh mì.

Vậy mà lại giữ khư khư chút ấm áp đó không chịu buông tay.

Sau này, khi hắc hóa thành công, đứa trẻ im lặng và độc ngày nào trở thành phản diện lớn nhất truyện — chơi bời trác táng, tâm bất định.

Mà giờ đây, phản diện ấy lại đang đưa cho tôi một viên đá quý, khẽ hỏi tôi có thích không.

Đôi mắt cụp xuống, trong khoảnh khắc dịu dàng như một người vô .

Tôi vào mắt , chợt nhớ lại dáng vẻ Ninh Dục thuở bé — lúc dỗ dành tôi mỗi khi tôi giận, cũng là ánh mắt ấy.

Mắt lúc đó, ướt át như ánh mắt một chó nhỏ.

Ninh Dục nhận ra tôi đang thất thần, cả người như bối rối không yên.

Anh giữ chặt lấy vai tôi, như sợ điều gì đó vụt mất, không kìm hỏi:

“…Em tôi, đúng không?”

Cơn đau nơi vai kéo tôi trở về thực tại. Tôi thẳng vào mắt , vừa định

Nhưng dường như đã nhận ra điều gì, vừa hỏi xong liền hối hận, vội vàng ngắt lời tôi:

“Thôi rồi, tôi không cần câu trả lời, chúng ta—”

Tôi nhẹ nhàng :

“Nhưng không phải là ấy.”

Một câu , khiến Ninh Dục hoàn toàn sững lại tại chỗ.

Anh cúi đầu, lông mi khẽ run, ánh mắt trở nên mơ hồ, luống cuống.

Tôi không gì thêm, chỉ xoay người bước đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...