6.
Trường học ở thành phố vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, bàn ghế cũng không lung lay. Tường sơn trắng tinh, còn có những hình dán nhiều màu sắc rực rỡ trên đó.
Tôi như con chuột lần đầu vào kho gạo, thấy gì cũng mới lạ, lại không biết phải gì.
"Cậu gì ơi, cậu tên là gì thế?"
Ngày đầu tiên đi học, tôi căng thẳng đến nỗi không đầy đủ một câu, bé ngồi trước mặt tôi là người đầu tiên bắt chuyện.
Khuôn mặt bé tròn trĩnh, hơi đen, ửng lên một màu hồng hào khỏe khoắn.
"Chu..." Cái tên đầy nhục nhã suýt buột ra khỏi miệng, tôi vội ngừng lại, sau đó mất tự nhiên tiếp: "Chu Hòa Vân. Hòa trong hòa miêu (cây mạ), Vân trong vân đóa (đám mây)."
Ngay lập tức, xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ khẽ khàng.
"Hay quá, giống tên tiểu thư trong phim truyền hình."
"Nghe tên đã thấy dịu dàng rồi, không như mấy đứa các cậu, đánh người đau muốn chết!"
"Lý Chí Hào, cậu mà bậy nữa, mình sẽ đánh cho cậu biết tay!"
Mọi người đều rất nhiệt , nhanh chóng ồn ào hẳn lên, bé chuyện với tôi mỉm dịu dàng: "Xin chào, mình tên là Vương Thắng Nam. Thắng của chiến thắng, Nam của phương Nam."
Lúc đó tôi mới biết, ở đây không có những cái tên như Chiêu Đệ, Bàn Đệ, Lai Đệ.
Nhưng lại có Thắng Nam, Á Nam và Siêu Nam.
Vương Thắng Nam trở thành người đầu tiên của tôi, ấy với tư cách là lớp trưởng, ấy có trách nhiệm giúp một học sinh mới như tôi quen với môi trường.
Ở cái tuổi đó, tôi không khó để mở lòng, trẻ con cũng hiếm khi có bí mật với nhau.
Vương Thắng Nam : "Ôi, nhà mình chỉ có mỗi mình thôi. Nghe trong lớp mình, Xuân Huệ có em , xinh lắm, tên cũng hay, gọi là Xuân Nhã."
Tôi ôm sách, chớp chớp mắt, khi nghe Vương Thắng Nam cũng là con duy nhất trong gia đình, tôi thấy lo lắng thay cho ấy.
Tôi sợ, sợ rằng bố mẹ ấy đặt tên Thắng Nam vì họ mong sinh con trai.
Về nhà, trong bữa tối tôi kể cho dì út nghe về Vương Thắng Nam, dì nhai thức ăn chậm lại, ậm ờ: "Vì cha mẹ bé tin rằng con có thể giỏi hơn con trai, bé cũng đã rất tốt. Nhà bé chỉ có mỗi một con , bởi thế bé chính là báu vật của cả nhà."
Dì út bảo tôi, ở đây nhiều gia đình chỉ có một đứa con. Dù là trai hay , đều đi học, mua quần áo mới, ăn cá thịt như nhau, học giỏi còn có thể thi đại học, gia đình sẵn sàng bán cả nồi niêu xoong chảo để cho con đi học.
Đêm đó tôi không ngủ , đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh các nữ trong lớp với những hành tự tin rạng rỡ.
Còn có câu nhẹ nhàng của dì út: "Khi lên đại học, cháu sẽ như chim trên trời, cứ thế mà bay lên theo gió."
Nửa đêm, tôi rón rén ra phòng khách mở cặp sách. Bên trong là một bài kiểm tra chính tả, hàng chục dấu X đỏ chói nằm trên đó.
Chương trình học ở thành phố hoàn toàn khác với tiến độ ở trường làng. Tuy cũng học lớp bốn, tôi mới chỉ nhận biết mặt chữ, khó khăn lắm mới đọc các chữ lạ. Vương Thắng Nam và các khác đã có thể viết chữ vuông vắn đẹp đẽ, chép thuộc lòng những bài thơ cổ khó hiểu.
"Hòa Vân?" Đèn phòng khách sáng lên.
Tôi thấy dì út mặc đồ ngủ đứng sau lưng, đôi mắt ngái ngủ chằm chằm vào bài kiểm tra của tôi.
"Á á á á á!" Tôi hét lên.
"Trời đất ơi, bắt đại một con ch.ó ở dưới lầu lên viết chữ còn đẹp hơn chữ cháu nữa!" Dì út cũng hét lên.
7.
Dì út dường như đã nhận ra điều gì đó.
Kể từ đêm hôm ấy, mỗi ngày tôi đều phải ăn một quả trứng, uống một cốc sữa, mỗi tuần ăn cá ít nhất hai lần.
Ăn xong, dì út lập tức kéo tôi ngồi vào bàn.
"Nhanh lên, dì bổ túc cho cháu."
Thực ra dì út cũng chỉ học đến lớp 7 rồi bị đuổi học, sau đó bị tống ra ngoài đi .
Có lúc hai dì cháu chằm chằm vào một bài toán, hoặc một chữ khó, có thể im lặng rất lâu.
Nhưng may mắn thay, tôi dần theo kịp tiến độ học tập của lớp, Vương Thắng Nam và các khác cũng cố gắng hết sức giúp đỡ học sinh mới là tôi.
Bạn thấy sao?