Đã Sai Thì Sai [...] – Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi sung sướng kéo tay Giang Hồi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

 

Anh ấy cúi đầu, nhìn bàn tay hai đứa nắm chặt lấy nhau, ánh mắt thoáng qua một tia kì lạ.

 

“Được thôi, về nhà.”

 

Tôi và Giang Hồi đương theo kiểu có cả thịt lẫn rau.

 

Tôi ngày càng hài lòng về ấy.

 

Khuôn mặt đẹp trai, thân hình hoàn hảo, kỹ thuật ngày càng thuần thục…

 

Chỉ có điều rất lạ, sau khi thực sự bên nhau, tôi vẫn không nhận được thông báo độ thiện cảm từ hệ thống.

 

Giang Hồi là nam chính, theo hình hiện tại của chúng tôi, độ thiện cảm lẽ ra phải đạt hơn 90 rồi.

 

Hệ thống bình tĩnh phát điên: [Có thể là bị lỗi rồi, cái máy móc rách nát này, sớm muộn gì tôi cũng đập nát nó.]

 

Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: [Có khả năng nào, mày cũng là một phần trong đó không?]

 

Hệ thống: [Ồ, vậy thì cùng c.h.ế.t đi.]

 

Tôi nằm trên chiếc ghế sofa siêu mềm mại của mình, đấu khẩu với Hệ thống.

 

Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “hề hề” cười ngây ngô.

 

Cứ cười mãi, đột nhiên chân tôi bị chuột rút, cả người ngã mạnh từ sofa xuống sàn nhà, phát ra tiếng “đùng” thật lớn.

 

[Á á á đau c.h.ế.t tôi rồi! Hệ thống cứu tôi với!]

 

Nhưng cú ngã này quá mạnh, tôi muốn bò dậy cũng không nổi.

 

Đang lúc chật vật, cánh cửa bật mở.

 

Giang Hồi lo lắng chạy vào: “Chị ơi, chị không sao chứ?”

 

Anh ấy biết mật khẩu nhà tôi, lần nào đến ấy cũng gõ cửa.

 

Sao hôm nay lại trực tiếp vào thế này? Lại còn trùng hợp lúc tôi vừa ngã xong.

 

Anh ấy nhất định là định mệnh của tôi rồi.

 

“Hu hu hu Giang Hồi, mau đến cứu cái mạng nhỏ của đi.”

 

Tôi nằm trên giường bệnh, Giang Hồi đi nghe bác sĩ nói về hình. Tôi bị ngã đập xương cụt, có thể phải nghỉ ngơi vài ngày, những điều cần ý cứ để Giang Hồi biết là được. Anh ấy có thể tốt mọi thứ.

 

Hệ thống bỗng nhiên cất tiếng: [Ký chủ, có chuyện này không biết có nên nói không?]

 

[Nói đi.]

 

[Giang Hồi đã đặt vài thứ trong nhà .]

 

Giang Hồi nhân lúc sửa bóng đèn, lén lút lắp một cái camera giám sát trong nhà tôi, ngày nào cũng lén lút nhìn trộm tôi.

 

Cho nên ấy mới có thể xuất hiện ngay lập tức sau khi tôi ngã.

 

Hệ thống vừa nãy cảm thấy không đúng nên đã kiểm tra thử.

 

[Phòng ngủ không có chứ?]

 

[Chỉ có ở phòng khách thôi.]

 

[Mày thấy không, ấy đều là vì sự an toàn của tôi mà nghĩ, nếu không sao có thể đến kịp thời như vậy chứ? Nam chính chu đáo như Giang Hồi không còn nhiều đâu.]

 

Hệ thống: […Vậy chúc may mắn?]

 

Nhờ sự tiện lợi của hệ thống, chúng tôi thỉnh thoảng lại lén lút ngắm nhìn cơ bụng của Giang Hồi.

 

Giang Hồi bề ngoài là một cún con ngoan ngoãn, sau lưng lại có tính chiếm hữu bùng nổ, còn lén lút ghen tuông.

 

Tôi lại càng thích ấy hơn rồi.

 

Biến thái thì phải để biến thái trị.

 

Vì tôi cũng có phải người tốt lành gì đâu.

 

Hơn nữa, nhìn vào khuôn mặt và thân hình của ấy, tôi có thể dung thứ cho ấy mọi thứ.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/da-sai-thi-sai-toi-cung/chuong-4.html.]

 

Mắt cá chân tôi không may bị trẹo, một mình ở nhà đi lại rất bất tiện.

 

Thế là Giang Hồi thuận lý thành chương mà chuyển đến ở.

 

Anh ấy thoăn thoắt bận rộn trong bếp, chốc lát đã xong ba bốn món.

 

Tôi nhìn ấy, kinh ngạc: “Hóa ra biết nấu ăn?”

 

Giang Hồi ngẩn người một thoáng, rất nhanh trả lời tôi: “Mới học thôi, trên mạng có nhiều hướng dẫn lắm, không khó đâu.”

 

Chắc chắn là hai ngày nay tôi bị thương, ấy vì muốn lấy lòng tôi mà đặc biệt đi học.

 

“Hu hu hu tốt thật.”

 

“Lại đây, chị thưởng cho nè.”

 

Giang Hồi lao đến như cún con, khéo léo tránh chỗ tôi bị thương.

 

“Anh đến đây.”

 

Trai đơn chiếc, cùng chung một phòng, khó tránh khỏi chạm thân mật.

 

Nhưng tôi bị thương, Giang Hồi chỉ có thể kiềm chế, kiềm chế rồi lại kiềm chế.

 

Mỗi lần đến thời khắc quan trọng, ấy đều tự mình chạy vào phòng vệ sinh.

 

Nhìn dáng vẻ chạy trối c.h.ế.t của ấy, tôi không nhịn được mà cười trộm.

 

Mấy ngày nay, cảm của chúng tôi nhanh chóng thăng hoa.

 

Độ thiện cảm của Giang Hồi cuối cùng cũng nhúc nhích, vèo vèo tăng lên.

 

Chỉ còn thiếu một chút nữa là đạt 99 rồi.

 

Tôi giả vờ chân chưa lành, lại kéo Giang Hồi quấn quýt thêm mấy ngày.

 

Tiểu xảo đơn giản này Giang Hồi nhìn một cái là nhận ra, vẫn giả vờ phối hợp, dù sao cặp đôi đang nồng nhiệt nào mà chẳng muốn dính lấy nhau mỗi ngày.

 

Vài ngày nữa là Tết Trung thu, tôi đang định hỏi Giang Hồi có sắp xếp gì không thì ấy đã chủ mở lời: “Em muốn về nhà với không? Muốn dẫn em đi gặp bố mẹ .”

 

Có lẽ bố mẹ ấy chính là chìa khóa cho vài điểm thiện cảm cuối cùng.

 

Tôi há miệng, lời chưa nói ra, trong đầu đã vang lên tiếng kêu chói tai của Hệ thống.

 

[Tiêu rồi, tiêu rồi.]

 

[Ký chủ, rước họa lớn rồi, Giang Hồi ta là phản diện bệnh kiều đó, ngoài trắng trong đen, căn bản không phải nam chính.]

 

[Kiều Thời Dã mới là nam chính thật sự!!!]

 

[Hơn nữa, tư liệu nói rằng, Giang Hồi giỏi nhất là giả vờ, tất cả mọi thứ trước đây rất có thể đều là do ta đóng kịch.]

 

Lòng tôi vô cùng thấp thỏm.

 

Phản diện thường có tính cách âm u, tính khí thất thường, thù dai nhớ lâu…

 

Còn Giang Hồi, trước đây luôn tỏ ra rất tươi sáng, cởi mở, không biết sau lưng âm u đến mức nào.

 

Nếu tôi từ chối Giang Hồi, bị ấy phát hiện tôi chỉ muốn giỡn cảm của ấy, vậy chẳng phải tôi tiêu đời rồi sao?

 

Tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, ôm chặt lấy Giang Hồi.

 

“Được thôi.”

 

Giang Hồi có khả năng quan sát rất tốt, ấy tinh ý nhận ra sự cứng đờ của tôi: “Em sao vậy? Nếu em cảm thấy miễn cưỡng thì cũng có thể không đi cũng được.”

 

Tôi tùy tiện nghĩ ra một lý do: “Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng đâu, chỉ là không biết họ có thích em không? Hơi hồi hộp một chút.”

 

“Hơn nữa em không biết phải đối mặt với phụ huynh thế nào.”

 

Nguyên chủ “Lâm Tuế Hoan” từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, không biết cha mẹ ruột mình là ai, nên lý do này rất thích hợp.

 

Giang Hồi quả nhiên không nghi ngờ: “Không sao đâu, có ở đây rồi, hơn nữa bố mẹ chắc chắn sẽ thích em.”

 

“Được rồi~”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...