Đã Sai Thì Sai [...] – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi chỉ có thể trước tiên ổn định Giang Hồi, sau đó tìm cơ hội đá ấy, lén lút tiếp cận Kiều Thời Dã.

 

Tôi không ngờ rằng, Kiều Thời Dã cậu ta hóa ra mới là nam chính thật sự!

 

[Hệ thống mày tao rồi.]

 

Hệ thống tỏ vẻ rất vô tội: [Ai bảo Giang Hồi đẹp trai như thế, hu hu hu hình tượng của ta đều là tiêu chuẩn của nam chính thông thường mà.]

 

Nhưng ngay khi tôi đồng ý với Giang Hồi, độ thiện cảm của ấy đột nhiên giảm mạnh.

 

Giảm một phát xuống còn 30.

 

Lần đầu gặp mặt, độ thiện cảm của Giang Hồi đối với tôi đã là 50, chưa bao giờ thấp như vậy.

 

Sao bây giờ lại thế này?

 

Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn Giang Hồi.

 

Anh ấy vẫn là dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn đó, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, trong mắt chỉ có tôi.

 

Thế độ thiện cảm lại chỉ có 30.

 

Một luồng khí lạnh xộc thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, tôi không nhịn được rùng mình.

 

Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu Giang Hồi.

 

Anh ấy vẫn luôn giả vờ.

 

Bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh tiếp tục ở bên ấy, trong lòng lại dậy sóng.

 

Buổi tối, khi Giang Hồi đang tắm, điện thoại của ấy reo lên.

 

Tôi đang định cầm đưa cho ấy, thì điện thoại lại tự ngắt.

 

Chính khoảnh khắc đó, tôi vô liếc thấy một tin nhắn hiện lên.

 

Ghi : [Kiều Thời Dã].

 

Khi nhìn thấy cái tên này, sống lưng tôi không hiểu sao lạnh toát, có chút rợn tóc gáy.

 

Kiều Thời Dã: [Bố bảo thứ Bảy tuần này cậu về nhà một chuyến.]

 

Cuộc điện thoại vừa rồi cũng là do Kiều Thời Dã gọi đến.

 

Tôi vô thức lướt lên xem lịch sử trò chuyện, Giang Hồi vậy mà lại gọi Kiều Thời Dã là “”.

 

Vậy là, hai người họ là em ruột cùng cha khác mẹ.

 

Giang Hồi nói muốn dẫn tôi về nhà, cũng đúng vào thứ Bảy tuần này.

 

Tiêu rồi, tôi không thể về nhà gặp bố mẹ ấy.

 

Gặp rồi thì tôi sao mà cưa cẩm Kiều Thời Dã, sao mà ở bên cậu ta được chứ?!

 

Hệ thống thông báo độ thiện cảm của Kiều Thời Dã đối với tôi là 70.

 

Vậy thì tốt rồi.

 

Tôi vẫn còn cơ hội.

 

Vừa hay mấy ngày nay Giang Hồi không có ở đây, tôi công khai tạo ra những cuộc gặp gỡ cờ với Kiều Thời Dã.

 

Kiều Thời Dã lớn hơn Giang Hồi hai tuổi, hai người học cùng một trường đại học, rất dễ canh chừng, tôi phải tránh Giang Hồi.

 

Tôi đặc biệt gửi tin nhắn, xác nhận Giang Hồi không thể rời khỏi phòng thí nghiệm, sau đó tôi đến sân bóng rổ của họ.

 

Kiều Thời Dã quả nhiên ở đó.

 

Tôi vẫy tay về phía cậu ta, cậu ta lập tức hưng phấn chạy đến.

 

“Kiều Thời Dã, lâu rồi không gặp~”

 

“Tuế Tuế, sao chị lại ở đây? Lại là tiện đường sao? Giang Hồi hôm nay không ở đây đâu.”

 

“Không sao, tôi không phải đến tìm ta, mà là đến tìm .”

 

Mắt Kiều Thời Dã lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Thật sao? Lúc nào tôi cũng rảnh mà!”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/da-sai-thi-sai-toi-cung/chuong-5.html.]

 

“Vậy có thời gian cùng ăn tối không?”

 

“Có chứ, có chứ!”

 

Tôi dẫn Kiều Thời Dã đến một quán lẩu.

 

Giang Hồi bình thường không ăn cay, tôi chiều theo khẩu vị của ấy, đã lâu lắm rồi không được ăn lẩu.

 

Ngược lại, Kiều Thời Dã ăn cực kỳ cay, đúng là người cùng chí hướng với tôi.

 

Chúng tôi vừa nhúng lòng bò và thịt bò, vừa trò chuyện.

 

“Tôi có thể nhờ giúp một việc được không?”

 

“Chuyện gì?”

 

“Làm người mẫu cho tôi.”

 

Thân phận của tôi là họa sĩ truyện tranh.

 

Mà Kiều Thời Dã lại đẹp trai, tính cách cũng tốt, dùng lý do này để tiếp cận cậu ta là thích hợp nhất.

 

Kiều Thời Dã lưỡng lự vài giây mới mở lời: “Cô và Giang Hồi…”

 

Nghĩ đến Giang Hồi tôi lại thấy đau đầu.

 

Tôi quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận không có bóng dáng Giang Hồi mới dám lên tiếng.

 

“Thật ra chúng tôi chẳng có mối quan hệ gì cả, chỉ là hàng xóm bình thường thôi.”

 

“Quen biết nhau dần thành , lần đầu gặp mặt ta chỉ thôi, ta không phải trai tôi.”

 

Kiều Thời Dã cười cười: “Thế à, lâu rồi không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng hai người ở bên nhau rồi chứ.”

 

Tôi điên cuồng lắc đầu: “Không ở bên nhau, không liên lạc với là vì quá bận, xem, không phải vừa có thời gian rảnh tôi đã đến tìm rồi sao?”

 

Sau khi giải thích rõ mối quan hệ với Giang Hồi, Kiều Thời Dã quả nhiên đồng ý.

 

Dù sao độ thiện cảm của cậu ta đối với tôi đã lên tới 80.

 

Người ta khi chuyện xấu luôn chột dạ, tôi luôn cảm thấy có người đang theo dõi chúng tôi phía sau.

 

Nhưng mỗi lần quay đầu đều không phát hiện ra gì.

 

Tôi không nhịn được gửi tin nhắn cho Giang Hồi: [Anh thí nghiệm xong chưa?]

 

Anh ấy nhanh chóng trả lời: [Chưa xong đâu, có lẽ tối nay lại phải ở ký túc xá rồi.]

 

Sau khi xác nhận, tôi mới yên tâm tiếp tục trò chuyện với Kiều Thời Dã.

 

Trong góc, một bóng đen thoáng qua.

 

Chỉ trong một đêm, độ thiện cảm của Kiều Thời Dã đối với tôi đã tăng vọt lên 90.

 

Cậu ta dễ công lược hơn Giang Hồi nhiều lắm!!!

 

Nếu không bị nhầm lẫn, nói không chừng bây giờ tôi đã sớm hoàn thành nhiệm vụ về nhà rồi ấy chứ.

 

Tôi một mặt lén lút hẹn hò với Kiều Thời Dã, mặt khác tìm mọi cách từ chối việc gặp bố mẹ Giang Hồi.

 

Đến một ngày trước Trung thu, tôi ôm bụng: “Bé ơi em đến tháng rồi, bụng đau quá, chắc không đi được đâu.”

 

“Anh có thể thay em xin lỗi bác trai bác không?”

 

“Được thôi.”

 

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé, có cần ở lại với em không?”

 

“Không cần đâu, mai là Trung thu rồi, về nhà với họ đi, em tự lo được mà.”

 

Đồng thời, độ thiện cảm giảm 20.

 

Không phải chứ, Giang Hồi cũng quá đáng sợ rồi.

 

Anh ấy rốt cuộc muốn gì.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...