Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ngày hôm sau, Giang Hồi vừa đi, tôi lập tức trang điểm xinh đẹp rạng rỡ đi tìm Kiều Thời Dã.
Trung thu, Kiều Thời Dã có nhà mà không thể về, đó không phải là nhà của cậu ta.
Sau khi mẹ cậu ta mất, bố cậu ta tái hôn, sinh ra Giang Hồi.
Những năm nay quan hệ giữa Kiều Thời Dã và gia đình không được tốt lắm, với Giang Hồi cũng chỉ là hòa thuận trên bề mặt.
Tôi nhân cơ hội an ủi cậu ta: “Không sao đâu, không phải có tôi ở đây với sao?”
“Tôi không có bố mẹ, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đón lễ này, sau này chúng ta với nhau nhé.”
Kiều Thời Dã cảm ôm lấy tôi.
“Cảm ơn chị, Tuế Tuế.”
[Đinh, độ thiện cảm của Kiều Thời Dã tăng lên 91, độ thiện cảm của Giang Hồi giảm, 15.]
Tôi hoảng sợ đẩy Kiều Thời Dã ra.
Tìm khắp nơi, không thấy bóng Giang Hồi đâu, vậy tại sao độ thiện cảm của ấy lại giảm xuống nữa?
Kiều Thời Dã lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không sao.”
Chẳng lẽ là tôi ảo giác rồi? Có một cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang ngoại .
Cứ có cảm giác Giang Hồi đang trốn ở xó nào đó lén lút giám sát tôi.
Ngay giây tiếp theo, Giang Hồi cứ thế sừng sững xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Khiến tôi sợ đến mắt trợn tròn.
Tôi theo bản năng chắn trước mặt ấy, không thể để Kiều Thời Dã biết được.
“Tôi đột nhiên rất muốn uống nước, có thể giúp tôi mua một chai không?”
“Được.”
Trước khi Giang Hồi đi đến, tôi vội vàng tống khứ Kiều Thời Dã đi.
Giang Hồi bước những bước nặng nề tiến đến.
Trên mặt ấy mang theo một nụ cười lạnh lẽo, khiến người ta nhìn vào mà rợn tóc gáy.
Chuyện tôi lén lút cưa cẩm Kiều Thời Dã, Giang Hồi vẫn luôn biết, ấy không nói.
Anh ấy đang đợi một cơ hội.
Nhìn ánh mắt của ấy, tôi sợ đến nói lắp bắp: “Anh… không phải đã về nhà rồi sao? Sao lại ở đây?”
Giang Hồi cúi đầu nhìn tôi.
“Không có thời gian về nhà với tôi, lại có thời gian hẹn hò với ta.”
Ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm tôi: “Em nói xem, tôi nên gì với em mới phải đây?”
Ngay trước mặt tôi, Giang Hồi mở điện thoại, phát vài đoạn âm thanh.
Giọng tôi từ trong điện thoại truyền ra.
“Tôi ra ngoài với cậu ta, chính là để cậu ghen, người tôi thích vẫn luôn là cậu.”
Anh ấy vậy mà lại ghi âm những lời tôi nói trước đây.
Tôi nghi hoặc nhìn ấy, không hiểu hành này của ấy là vì cái gì.
Giang Hồi lạnh lùng nói với phía sau lưng tôi một câu: “Anh đều nghe thấy rồi chứ?”
“Có phải nên tự giác rút lui không?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Kiều Thời Dã đang đứng đó nhìn chúng tôi.
Cậu ta vẫn luôn không đi xa.
Tiêu rồi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/da-sai-thi-sai-toi-cung/chuong-6.html.]
Tôi hình như đã cùng lúc đắc tội cả nam chính lẫn phản diện.
Hệ thống: [Chết.]
Kiều Thời Dã nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ đau buồn và kinh ngạc.
“Tuế Tuế, chị lại một lần nữa lừa dối tôi.”
[Đinh, độ thiện cảm của Kiều Thời Dã giảm, độ thiện cảm của Giang Hồi tăng.]
Tôi rất muốn mở lời nói gì đó, Giang Hồi ở đây, tôi lại không dám nói.
Biểu cảm hiện tại của ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Kiều Thời Dã mới là nam chính mà tôi thực sự cần công lược mà.
[Hu hu hu, Hệ thống, tôi tiêu rồi.]
Kiều Thời Dã rời đi.
Tôi và Giang Hồi nhìn nhau, ngay cả mắt ấy tôi cũng không dám nhìn.
Nhìn thêm một cái nữa tim tôi cũng phải run lẩy bẩy.
Tôi dứt khoát, hít một hơi thật sâu: “Giang Hồi, chúng ta chia tay đi.”
“Cậu vậy mà lại lắp camera giám sát trong nhà tôi, theo dõi tôi? Tôi không thể chịu đựng được điều này, tôi vẫn luôn nghĩ cậu đơn thuần lương thiện, thích giúp đỡ người khác, chính trực lạc quan, không ngờ cậu lại là người như vậy, là tôi đã nhìn lầm cậu, sau này không muốn gặp lại cậu nữa.”
Nói xong, tôi mới dám run rẩy thăm dò nhìn Giang Hồi.
Vẫn là khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người và thần cùng căm phẫn đó, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Anh ấy nhìn tôi, nói: “Được.”
Thành công rồi ư?
Tôi không ngờ Giang Hồi lại đồng ý dứt khoát như vậy.
“Thật sao?”
Anh ấy gật đầu: “Ừ.”
Nói xong, Giang Hồi quay người bỏ đi, không một chút do dự.
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, theo tính cách của Giang Hồi sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi như vậy được chứ?
Liên tục mấy ngày, tôi đều bình an vô sự.
Tôi và hệ thống an ủi lẫn nhau, có lẽ Giang Hồi cũng chỉ là giỡn với tôi, căn bản không để tâm đâu.
Chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chia tay thì chia tay.
Sau khi rụt cổ trong mai rùa một tuần, tôi mới thận trọng ló đầu ra.
Một tuần rồi không thấy bóng Giang Hồi đâu, chỉ có mấy người mặc đồ đen gọn gàng dọn trống nhà bên cạnh.
Thấy tin Kiều Thời Dã bị tai nạn xe trên điện thoại, tôi vội vàng gọi taxi đến bệnh viện.
Tiện thể mới lại độ thiện cảm đáng thương đó.
Vừa lên xe, tôi đã bị một chiếc khăn bịt kín miệng mũi, mơ màng ngất đi.
Giây cuối cùng trước khi ý thức tan biến, tôi thấy được khuôn mặt lờ mờ của Giang Hồi, và nụ cười của ấy.
Khi tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực.
Tôi mò mẫm một chút, người đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mặc bộ đồ ngủ mềm mại.
Còn tứ chi thì bị đeo xiềng xích lạnh lẽo.
Tôi: “…”
[Á á á á thím ơi, cứu tôi]
[Tôi bị bắt cóc rồi ư? Hay là bị giam lỏng? Chắc là Giang Hồi rồi, nhất định là ta, chỉ có ta mới có thể ra chuyện này hu hu hu.]
[Sau này có hoạt thế này đừng có gọi tôi nữa, nếu tặng tủ lạnh lớn thì miễn cưỡng có thể cân nhắc.]
Bạn thấy sao?