Đại Tiểu Thư Không [...] – Chương 4

9
Tô Tiểu Nghiên gần đây đương rất ư là khoa trương.
Mạng xã hội thì ngày nào cũng khoe mặn nồng,
Đã còn dẫn trai lên lớp, dính nhau như sam, cùng đi học cùng về.
“Eric học tài chính ở nước ngoài, là một phần tư con lai, tổ tiên từng là quý tộc hoàng gia.
Anh ấy , đợi tôi tốt nghiệp sẽ đưa tôi ra nước ngoài định cư.”
Nói câu này, Tô Tiểu Nghiên mắt long lanh mộng mơ, mặt tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng vừa liếc thấy tôi ngồi phía trước, ta lập tức đổi giọng:
“Eric còn , dạng nhà giàu mới nổi ấy, thô tục, phô trương, cực kỳ mất mặt.
Quý tộc như ấy coi thường nhất loại đó, còn gia đình như tôi, đậm chất học thức, mới là kiểu người họ ưa chuộng.”
Tên trai bên cạnh lập tức hùa theo:
“Đúng , Tiểu Nghiên là dịu dàng lương thiện nhất tôi từng gặp, gia giáo lễ độ, khác xa mấy loại mê tiền, hám lợi ngoài kia.”
Tô Tiểu Nghiên đỏ mặt, tựa đầu vào vai hắn, e thẹn.
Lục Tố nhịn không nổi nữa, lẩm bẩm:
“Cái gì mà gia đình học thức? Cha là giáo viên thể dục tiểu học, mẹ là nuôi dạy trẻ, cũng đòi dòng dõi thư hương?”
Tô Tiểu Nghiên nghe thấy, ngồi bật dậy, đập bàn:
“Họ Lục, vừa gì?!”
Lục Tố chẳng ngán, quay ngoắt lại, gào toáng lên:
“Nói đó thì sao? Ngày nào cũng ‘Eric Eric’, chắc biết tên thật người ta là gì không hả?!”
Tô Tiểu Nghiên bị trúng tim đen, sắc mặt lập tức đen kịt, quay đầu phản đòn:
“Hừ, người ta sống ở nước ngoài lâu, quen dùng tên tiếng Anh thì sao? Không giống loại quê mùa như !”
Tôi khẽ :
“Cô ta dĩ nhiên không biết tên thật hắn là gì.”
Lục Tố sửng sốt, liền ghé lại hỏi nhỏ:
“Tại sao?”
Tôi mặt không cảm , nhẹ nhàng nhả ba chữ:
“Lừa tiền.” (“Kill pig plate” – chỉ kiểu lừa để moi tiền).
10
Tan học, tôi và Lục Tố cùng về ký túc xá.
Đi ngang qua nhà vệ sinh nữ thì bị Eric chặn đường.
Tên này nhuộm tóc vàng chóe, chiều cao cũng chỉ ngang tôi,
vẻ mặt thì đầy tự tin, nhếch mép kiểu “ta đây đẹp trai chết người”.
“Cô xinh đẹp, có thể cho tôi xin liên lạc không?”
Lục Tố lập tức chắn trước mặt tôi:
“Đồ thần kinh! Anh là trai của Tô Tiểu Nghiên, còn xin liên lạc của ấy gì?!”
Eric hừ lạnh, với giọng ngạo mạn đầy lý lẽ:
“Xin lỗi nhé, tôi sống ở nước ngoài từ nhỏ, giáo dục kiểu phương Tây, quan điểm của tôi là không nên bị đạo đức ràng buộc.
Chỉ cần đây đồng ý, cả hai có thể cùng của tôi.”
Nhìn vẻ mặt tự tin đến trơ trẽn kia, tôi chợt cảm thấy câu
“ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” (Một giuộc như nhau) quả thật chính xác.
Tôi khoanh tay, nhạt:
“Anh muốn tán tôi à?”
Thấy tôi không từ chối, thậm chí còn ,
gã tưởng mình sắp thành công, liền ngẩng đầu, vẻ mặt càng đắc ý:
“Tô Tiểu Nghiên nhà giàu có, cũng xứng với tôi.
Tôi hạ mình theo đuổi , cũng không phải không .”
Tôi cúi đầu, mở mã thanh toán, đưa cho hắn:
“Được thôi, chuyển khoản cho tôi 100 nghìn trước, chứng minh thực lực đi.”
Gã đứng hình, nét mặt kiêu căng lập tức vỡ vụn.
Tôi vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu tiếc nuối.
Sau đó, tôi ngoắc một học đi ngang qua:
“Em , lại đây chút.”
Cô ấy ngơ ngác vẫn bước tới.
“Mở mã thanh toán.”
“Đinh! – Tài khoản nhận 10 nghìn tệ.”
Nghe tiếng báo tiền, mắt suýt rơi ra ngoài.
Tôi phẩy tay: “Được rồi, em đi đi.”
Tôi quay sang Eric, nhún vai nhẹ nhàng:
“Thấy chưa, như thế đấy, không?”
Rồi tôi chọc Lục Tố:
“Này, mở mã thanh toán của bà ra luôn đi.”
“Đinh! – Tài khoản nhận 100 nghìn tệ.”
Tôi bình thản Eric:
“Thật sự không nổi à?”
Gã nghiến răng, mặt vừa tức vừa nhục, đỏ như gấc chín.
Ánh mắt y như bị vả đến vỡ mộng giới thượng lưu.
Tôi bật :
“Vừa nãy ai xứng đôi với ? Là tôi à? Xin lỗi, là cái thá gì?”
Eric nắm chặt nắm , toàn thân run rẩy vì tức giận lẫn nhục nhã.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ sắc như dao vang lên từ sau lưng hắn:
“Các người đang ?!”
Tô Tiểu Nghiên xông tới kéo tay Eric, lôi hắn về phía mình, rồi cảnh giác trừng tôi:
“Hạ Kim Kim, lại định giở trò gì?”
Lục Tố lập tức không chịu nổi, hét lớn:
“Gì mà ấy giở trò? Sao không hỏi thử trai đã gì…”
Chưa xong, tôi kéo nhẹ tay áo Lục Tố ra hiệu im lặng.
“Không có gì đáng , đi thôi.”
Lục Tố tức ách, lẽo đẽo theo sau, đi ngang qua Eric còn không quên nhổ một bãi nước bọt:
“Khinh!”
Phía sau, vang lên giọng Tô Tiểu Nghiên đầy lo lắng:
“Sao rồi? Có phải Hạ Kim Kim chủ bắt chuyện với không? Có phải ta muốn quyến rũ không hả?”
Đáp lại ta là cái ôm lảng tránh của Eric:
“Tiểu Nghiên, em là tuyệt vời nhất từng gặp. Em không thực dụng, không hám tiền, lại dịu dàng lương thiện…”
Tô Tiểu Nghiên khen, lập tức quên sạch vừa rồi còn chất vấn,
Ngượng ngùng nhẹ vào ngực Eric:
“Ái dà, em đâu có tốt như ~”
11
Không lâu sau, tôi nghe phong phanh Tô Tiểu Nghiên đi vay tiền khắp nơi.
Hỏi thì ta bảo: “Bạn trai đang dự án mới, tôi muốn đầu tư.”
Có người tốt bụng khuyên nên cẩn thận, ta lại trở mặt mắng luôn:
“Mày không muốn thấy tao phát tài phải không? Sao mày ác mồm ác miệng thế hả?!”
Lâu dần, chẳng ai buồn khuyên nữa.
Nghe chuyện, Lục Tố ngặt nghẽo:
“Cô ta ngày nào cũng ghen tị chị có tiền, ai ngờ giờ ta cũng điên cuồng muốn nhà giàu.”
Tôi nhún vai:
“Ngay từ đầu chẳng phải ta ghét tôi vì đố kỵ sao?”
Mấy tháng sau, Tô Tiểu Nghiên toàn thân đồ hiệu, trang sức lấp lánh.
Gặp ai cũng khoe trai giàu có, dự án đầu tư đã thu lợi gấp đôi.
Thậm chí còn nhắn tin cho tôi:
【Hạ Kim Kim, giờ tôi cũng là người giàu rồi~ Không chỉ giàu, tôi còn có trai thương tôi. Còn thì sao? Một người không ai mới là đáng thương nhất~】
Tôi chỉ thấy buồn , chẳng buồn trả lời.
Sau khi đắc ý vì “phất lên”, nghe trai bắt đầu vòng đầu tư thứ hai,
Tô Tiểu Nghiên lập tức quyết định lôi kéo cả nhà đầu tư cùng, mơ một lần lật đời đổi vận.
Sự tự tin ấy…
Chỉ một tuần sau đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta hoảng loạn phát hiện –
Eric biến mất rồi.
Tài khoản mạng xã hội đã xóa sạch, người cũng bặt vô âm tín.
Lúc này, Tô Tiểu Nghiên mới biết –
Biệt thự mà hắn dẫn ta tới là nhà ,
Xe Porsche là xe mướn,
Ngay cả mấy món đồ hiệu tặng ta, toàn bộ là hàng giả.
“Không thể nào… Eric sẽ không lừa em…
Anh ấy sẽ đưa em ra nước ngoài…
Em sẽ gả vào hoàng thất, em sắp trở thành bà hoàng, sao có thể như …”
Khi giấc mộng tan tành, ta mới nhớ đến số tiền mình đã bị lừa mất.
Là sinh viên, Tô Tiểu Nghiên vốn chẳng có bao nhiêu tiền.
Lúc đầu, ta chỉ lấy tiền sinh hoạt cá nhân đưa cho Eric.
Nhưng sau khi vòng đầu tư “giả” thành công, ta phát lòng tham, muốn kéo cả cha mẹ “đổi đời” cùng.
Ba mẹ ta còn chút lý trí, sợ bị lừa, chỉ dám đưa vài ngàn thử nước.
Ai ngờ, Tô Tiểu Nghiên không chịu dừng,
Lén lấy sổ đỏ của nhà đem đi thế chấp vay nợ,
Thậm chí còn vay tiền từ đủ loại app cho vay nặng lãi.
Lúc báo cảnh sát, ngay cả cảnh sát cũng ngớ người:
“Bao nhiêu cơ? Ba trăm nghìn tệ?”
Số tiền ấy, với gia đình bình thường như họ, đúng là tai họa diệt thân,
cả đời cũng không trả nổi.
Huống hồ còn tiền lãi chồng lãi từ app cho vay – trả mãi cũng chẳng xong.
Nghe , mẹ Tô Tiểu Nghiên khóc ngất lên ngất xuống, liên tục than:
“Mệnh tôi thật khổ, sao lại sinh ra nghiệp chướng như …”
Nhưng đến nước này, Tô Tiểu Nghiên vẫn chưa tỉnh ngộ,
Cổ họng gân lên cãi tay đôi:
“Mẹ khổ cái gì, con mới là người khổ!
Tại sao sinh con ra gì?
Tại sao con không phải là con nhà giàu? Nếu con giàu như con tiện nhân Hạ Kim Kim, thì sao bị lừa?!”
Ông Tô nghe tức điên, giơ tay tát ta một cái.
Tô Tiểu Nghiên lập tức bỏ chạy khỏi nhà, còn dọa sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha mẹ con cái.
12
Chẳng bao lâu sau, kết quả điều tra công bố.
Tên “Eric” kia tên thật là Trương Chí Vĩ, nhiều năm nay dựa vào lừa đảo mà sống.
Thân phận “quý tộc hoàng gia” kia đương nhiên là xạo ke, vì hắn thậm chí chưa từng rời khỏi đất nước.
Bây giờ lừa mớ tiền, hắn đã cao chạy xa bay sang nước ngoài, muốn thu hồi tài sản là chuyện khó như lên trời.
Tôi cứ tưởng sau cú sốc này, Tô Tiểu Nghiên ít nhiều cũng phải tỉnh ngộ một chút,
Nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau, tôi đã bị ta chặn đường.
Tô Tiểu Nghiên mặt mày tiều tụy, gặp tôi lại ngẩng cằm thật cao, vẫn cái thái độ ngạo nghễ bất trị.
“Hạ Kim Kim, không phải giàu lắm sao?
Giờ học gặp nạn, không giúp một tay à?”
Tôi ngớ người:
“Tôi có phải Bồ Tát đâu, mà chó mèo đi đường cũng phải bố thí.
Cô tìm tôi giúp, còn không bằng đi cào vé số.”
Thấy tôi thẳng thừng từ chối, Tô Tiểu Nghiên cuống lên:
“Ba trăm ngàn với chỉ là tiền sinh hoạt một tháng, sao lại không giúp tôi? Cô đừng có ích kỷ như không?!”
Tôi toe toét:
“Vậy quỳ xuống cầu xin tôi đi.”
Sắc mặt Tô Tiểu Nghiên trắng rồi đỏ, cuối cùng nghiến răng:
“…Cầu xin …”
Tôi hí hửng:
“Ồ, xin cũng vô ích nha~”
“CÔ…!!”
Tôi chớp chớp mắt vô tội:
“Gì mà với chả ? Người ích kỷ như tôi là đó.”
Dứt lời, tôi quay lưng bỏ đi, chẳng thèm lại sắc mặt của ta.
Tất nhiên tôi cũng không thấy Tô Tiểu Nghiên lúc ấy trợn mắt nghiến răng, từng chữ gằn qua kẽ răng:
“Hạ Kim Kim… đợi đấy…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...