Tôi chọc vào ngực : “Đúng là nhiều mưu tính!”
Thẩm Ký Xuyên không đáp, tự nhiên chuyển chủ đề: “Vậy… em có thể cho một cơ hội để khoe không?”
Ánh mắt tôi dừng trên chiếc kẹp cà vạt.
Quả thật không phải đồ mới.
Tôi gật đầu: “Được thôi.”
“Nhưng phải cho em thời gian chuẩn bị.”
Chưa kịp để lên tiếng, tôi đã vội thêm: “Em chuẩn bị một mình!”
Không cho đi theo.
Vì đi cùng thì còn gì bất ngờ nữa.
Thẩm Ký Xuyên đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi: “Được.”
10.
Chiều hôm đó, tôi ra ngoài cùng Thẩm Ký Xuyên.
Anh đến công ty, còn tôi thì đến trung tâm thương mại chọn quà.
Bình luận thì nhao nhao bày mưu tính kế:
[Muốn biết Nguyện Nguyện sẽ tặng Thẩm Ký Xuyên gì ghê!]
[Mua một bộ đồ ngủ thật gợi cảm đi, đảm bảo Thẩm Ký Xuyên thích mê!]
[Hehe, phía trên đúng quá!]
[Mua thêm vài cái ly thủy tinh nữa, không thì sau này chẳng còn gì để rửa.]
[Thật ra tặng luôn ly rượu đêm đó cũng không tệ.]
Nhìn thấy mọi người càng càng… vượt giới hạn, tai tôi nóng bừng, không dám xem tiếp.
Tôi đi dạo gần nửa ngày mà vẫn chưa có ý tưởng gì rõ ràng.
Bình luận toàn là những chiêu bá đạo, chẳng cái nào đáng để tham khảo.
Nghĩ một lúc, tôi gọi điện cho Thẩm Ký Xuyên, hỏi: “Anh có thứ gì đặc biệt thích không?”
Thẩm Ký Xuyên không trả lời ngay, chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt lướt trên giấy.
Mãi đến khi tiếng viết dừng lại, mới mở miệng: “Thứ em tặng, đều muốn cả.”
Câu trả lời này còn vô dụng hơn cả bình luận.
Tôi bĩu môi: “Vậy thà đừng còn hơn.”
Biết chắc không moi ra gì từ , tôi dứt khoát cúp máy.
Kết quả, chưa đầy một phút sau, Thẩm Ký Xuyên lại gọi lại.
Tưởng đâu đột nhiên nhớ ra món gì đó mình thích.
Im lặng rất lâu, mới khẽ : “Đừng cúp. Anh đi cùng em.”
Một cách quang minh chính đại để trốn việc.
Khóe miệng tôi không kiềm cong lên, cuối cùng cũng không nỡ cúp máy.
Từ đó trở đi, cứ thấy món nào có vẻ hợp ý, tôi lại hỏi: “Anh thích cái này không?”
Thẩm Ký Xuyên không do dự: “Thích.”
Bất kể tôi hỏi gì, cũng “thích”.
Nghĩ đến chuyện chỉ muốn đăng ảnh khoe quà lên mạng, tôi dứt khoát mua hết những món từng “thích”.
Đến cuối buổi, ánh mắt tôi dừng lại ở một chiếc sơ mi đen.
Trong trí nhớ, sơ mi của Thẩm Ký Xuyên toàn là xám, xanh nhạt hoặc trắng.
Tôi chưa từng thấy mặc màu đen bao giờ.
Nghĩ đến dáng khi mặc, tim tôi khẽ ngứa ngáy.
Không hỏi ý , tôi chọn đúng size rồi mang đi thanh toán.
Bình luận như đoán ý tôi, toàn màn hình rực “Aaaaaa” liên tục.
[Ngộ ra rồi! Cuối cùng Nguyện Nguyện cũng chọn món quà đỉnh nhất hôm nay!]
[Tôi cũng muốn thấy Thẩm Ký Xuyên mặc sơ mi đen!]
[Cấm dục tổng tài kết hợp sơ mi đen = combo hủy diệt!]
[Hehehe, đoán rằng tối nay sẽ có “nội dung đặc biệt” rồi!]
[Đừng vui sớm, đến đoạn quan trọng lại bị chặn tầm , tức muốn khóc!]
Ngồi trên xe, tôi vào màn hình, càng lúc càng mong đợi cảnh Thẩm Ký Xuyên mặc chiếc áo đó.
11.
Để tạo sự bất ngờ, vừa về đến nhà tôi đã giấu chiếc áo sơ mi vào một chỗ kín.
Tôi bày hết các món quà khác trước mặt Thẩm Ký Xuyên.
Anh lướt mắt qua một lượt, chụp từng món.
Nhìn dáng vẻ cặm cụi chỉnh sửa caption đăng bài, tôi chọc tay vào cánh tay , ghé sát lại: “Còn chưa xem hết quà mà đã vội đăng bài rồi à?”
Thẩm Ký Xuyên sững người.
Anh quanh một vòng, không thấy còn món nào.
Tôi kéo chăn ra, lấy hộp áo sơ mi đen giấu bên trong đưa ra lắc lắc: “Món đặc biệt ở đây nè.”
Thẩm Ký Xuyên mở hộp.
Thấy không phản ứng gì, tôi lo không thích.
Bèn vội vàng giải thích: “Món này thực ra không hẳn là tặng .”
“Chỉ là em rất muốn mặc nó nên mới mua thôi.”
Thẩm Ký Xuyên cố ý hỏi: “Vì sao em muốn thấy mặc sơ mi đen?”
Bởi vì…
Rất gợi cảm.
Nhưng tôi không dám ra.
Chỉ đẩy đẩy , giục: “Thay ngay đi!”
Đôi mắt Thẩm Ký Xuyên hiện lên ý .
Nhưng không hề định vào phòng thay.
Ngay tại chỗ, từng nút áo thong thả cởi ra.
Tôi theo phản xạ nín thở.
Khi chiếc áo đen cài xong nút cuối, tôi cảm thấy… có hai dòng máu nóng chảy ra từ mũi mình.
Y như tôi tưởng tượng—quá quyến rũ.
Thẩm Ký Xuyên vội lấy khăn giấy.
Tôi cũng vơ giấy, quay lưng lại, hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Nhưng bình luận không chịu tha.
[Aaaa, Nguyện Nguyện phải mạnh mẽ lên chứ! Sao mới mà đã chảy máu mũi rồi!]
[Khóe môi của Thẩm Ký Xuyên còn khó kiểm soát hơn cả súng AK!]
[Ghen tỵ quá, tôi cũng phải đi mua một cái áo giống !]
[Sơ mi đen đúng là "phẫu thuật thẩm mỹ" tốt nhất cho đàn ông.]
[Mọi người tranh thủ ngắm, sắp hết giờ rồi đấy!]
Khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh.
Tôi quay đầu lại.
Thẩm Ký Xuyên vẫn cầm giấy, khóe môi cong cong: “Mặc cái này thực sự đẹp đến à?”
Tôi tránh ánh mắt , lúng túng: “Cũng… bình thường thôi.”
Thẩm Ký Xuyên nhướng mày: “Bình thường à?”
Rõ ràng là đang trêu tôi.
Tôi không đáp, mất một phút lấy dũng khí rồi mới thốt ra: “Không ra … phải sờ mới biết.”
Tưởng rằng sẽ lập tức biến hình thành công trống xòe đuôi.
Ai ngờ lại đưa điện thoại cho tôi: “Chụp vài tấm đi.”
Tôi chẳng hiểu gì, vẫn theo.
Chụp xong, Thẩm Ký Xuyên lấy lại máy, chọn bức đẹp nhất, ghép chung với các món quà khác rồi đăng lên mạng xã hội.
Kèm caption:
[Vợ tặng.]
Bài vừa đăng, lượt thả tim nhảy loạn xạ.
Thẩm Ký Xuyên không thèm .
Anh quăng điện thoại sang một bên, tiến lại gần tôi từng bước: “Giờ em có thể muốn gì với cũng .”
Bình luận nổ tung.
[Mau lên, Nguyện Nguyện, nhảy vào đi!]
[Tổng Thẩm vòng vo gì nữa, thẳng là “cởi sạch ra!” đi!]
[Cười xỉu, trước khi chuyện kia còn phải tranh thủ đăng một bài.]
[Thẩm Ký Xuyên: Sao mọi người biết vợ tôi tặng tôi nhiều quà ?]
[Thẩm Ký Xuyên: Sao mọi người biết vợ tôi mê tôi mặc sơ mi đen ?]
Chưa kịp xem tiếp, bình luận biến mất.
Thẩm Ký Xuyên đặt tay tôi lên nút áo: “Giờ em có thể sờ thử rồi.”
…
Tôi tỉnh dậy thì trời đã ngả chiều hôm sau.
Thẩm Ký Xuyên đã ra ngoài.
Trong điện thoại là đoạn phỏng vấn gửi cho tôi.
Trong video, Thẩm Ký Xuyên mặc đúng chiếc sơ mi đen tôi tặng.
Nút trên cùng không cài, lộ ra vết răng nhè nhẹ tôi cắn tối qua.
Có người tinh mắt phát hiện, buột miệng hỏi.
Thẩm Ký Xuyên chạm tay lên đó, mỉm : “Vợ tôi thích tôi mặc như .”
Tôi siết chặt điện thoại.
Lập tức nhắn tin cho :
[Anh im đi!]
[Không phải em cắn đâu, đừng vu khống!]
[Im ngay, không tối nay ngủ riêng!]
Tôi chỉ lo bị lộ, hoàn toàn quên mất phỏng vấn đã xong.
Còn tin nhắn thì vẫn đang gửi…
Cửa mở.
Thẩm Ký Xuyên đứng ngay trước mặt tôi, nghiêng đầu, để lộ dấu cắn mờ mờ: “Cắn thêm một phát nữa.”
“Xem có giống không.”
Tôi vớ lấy gối ném vào mặt : “Không phải em cắn!”
Nói thật, dù có là tôi đi nữa thì… cũng không lung tung ngoài kia!
Tôi đổ hết tội lên đầu : “Biết đâu mơ rồi tự cắn mình thì sao, đừng vu oan em.”
Thẩm Ký Xuyên nhướng mày: “Anh tự cắn?”
Anh cúi đầu, đúng vị trí đó, cắn nhẹ một cái lên cổ tôi: “Đây mới là dấu của .”
Mặt tôi đỏ rực như máu.
Thẩm Ký Xuyên mang đến một thùng đồ: “Anh mua mấy chục cái sơ mi đen.”
“Hôm nay mặc từng cái cho em xem.”
Tôi: !!!
12. Phiên ngoại
Rất lâu sau đó, tôi theo Thẩm Ký Xuyên về quê ăn Tết.
Sau bữa cơm, em —Thẩm Giai—uống hơi nhiều.
Nó ghé tai tôi hỏi: “Chị dâu, giờ chị thấy em đáng ghét chưa?”
Tôi thấy rồi.
Nhưng chưa rõ nó đang chuyện nào.
Tôi bình tĩnh dò hỏi: “Sao ?”
Thẩm Giai quanh xem Thẩm Ký Xuyên có gần đó không, rồi thì thầm: “Hôm trước em thấy cái sơ mi đen đó đẹp quá, định xin link để mua cho trai.”
“Chị biết ấy gì không?”
“Anh ấy bảo: Đây là vợ tặng, không muốn đụng hàng.”
Thẩm Ký Xuyên từ phòng tắm bước ra, người còn đọng nước.
Thẩm Giai tiếp tục to: “Em nghĩ thôi thì không cho thì thôi, em chụp hình lại rồi search.”
“Anh ấy không cho luôn, còn mách ba mẹ là em sớm!”
Tôi phì .
Thẩm Giai tức giận: “Keo kiệt đấy, chị dâu lần sau đừng tặng gì cho nữa!”
“Cho ấy hết đồ để khoe luôn!”
Tôi vội huých tay ra hiệu.
Nhưng muộn rồi.
Thẩm Ký Xuyên từng chữ từng chữ: “Em đang xúi chị dâu chuyện gì đấy?”
Thẩm Giai bị dọa đến tỉnh rượu.
Nó lắp bắp: “Em đâu có gì… Em chị dâu có mắt rất tốt.”
Thẩm Ký Xuyên hừ lạnh: “Thừa nhận đi.”
Không đợi tiếp, tôi đã có thể lặp lại nốt câu sau: “Không có mắt , sao chọn ?”
Thẩm Giai trừ, thừa cơ chạy mất dép.
Thẩm Ký Xuyên siết tay tôi, mười ngón đan chặt.
Ngẩng đầu, ngắm pháo hoa nổ tung giữa bầu trời đêm.
Rất lâu sau, đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Anh em.”
Khóe môi tôi cong lên: “Em cũng .”
[Toàn văn hoàn]
Bạn thấy sao?