Cả khán phòng nín thở chờ đợi câu trả lời.
Tề Cảnh Huyền miễn cưỡng mở miệng:
“Phải.”
“Chuyện này từng bão trên mạng, khiến Vân Tình bị nhạo báng rất nhiều. Anh không phải từng ấy sao? Vậy tại sao không đứng ra giải thích?”
“Tôi…” – Anh ngẩng đầu, ánh mắt chan chứa hối hận: “Xin lỗi, tôi không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn như … là lỗi của tôi, tôi lẽ ra nên rõ từ sớm.”
Nói rồi, tự tát mình mấy cái thật mạnh.
Lâm Tiêu Nguyệt định lao đến cản, lại bị lạnh lùng đẩy ra xa cả mét.
Mắt ta hoe đỏ, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Thật phải cảm ơn . Nếu không có cú đâm đau đến tận tim đó, Vân Tình sẽ không tuyệt vọng đến mức quay về nhà mình.”
Anh xuống đám đông: “Mọi người thử nghĩ xem – ai lại muốn nhường lễ cưới của mình cho người thứ ba?”
“Ai lại muốn người mình tay trong tay bước vào lễ đường… với kẻ đã cướp đi hôn nhân vốn thuộc về mình?”
Phía dưới, những ánh mắt đầy giận dữ bắt đầu hiện lên.
Từng người, từng người lắc đầu không ngừng.
“Tề Cảnh Huyền, tốt lắm. Còn Lâm, cũng diễn xuất sắc thật đấy. Tôi phải cảm ơn – nhờ cái màn giả bệnh của mà Vân Tình cuối cùng cũng thấu bộ mặt thật của Tề Cảnh Huyền, biết ta không đáng tin đến mức nào.”
“Không! Tôi không có!” – ta gào lên – “Tôi không giả bệnh! Là bệnh viện chẩn đoán sai!”
Tề Cảnh Huyền cũng vội đứng ra bênh vực: “Cô ấy không lừa tôi, ấy đã rõ rồi, là bệnh viện chẩn đoán nhầm!”
“Chẩn đoán nhầm à? Trùng hợp ghê. Tôi có bằng chứng.”
Anh lấy ra một chiếc nút màu đen, nhẹ nhàng ấn xuống.
Ngay lập tức, màn hình lớn bật lên, chiếu cảnh quay bên ngoài cổng bệnh viện – chính là nơi tôi và cùng đi khám trước đó.
Lâm Tiêu Nguyệt lập tức hoảng loạn, cuống cuồng lao lên ngăn cản, bị bảo vệ giữ lại một khoảng cách an toàn.
“Đừng! Làm ơn đừng chiếu… Anh muốn gì tôi cũng cho, xin … để tôi giữ chút danh dự không?”
“Danh dự? Lúc giả bệnh hỏng đám cưới của Vân Tình, có từng nghĩ đến việc để lại cho ấy chút danh dự không?”
Nói xong, video bắt đầu phát.
Gương mặt Lâm Tiêu Nguyệt, cùng từng lời ta thốt ra, vang lên rõ mồn một trước toàn bộ khách mời.
Ngay lập tức, cả hội trường chấn .
“Không ngờ một gương mặt có vẻ ngây thơ lại có thể ra chuyện độc ác đến .”
“Hóa ra chẳng hề Tề Cảnh Huyền gì cả, chỉ là thấy ta giàu có nên nhào tới hưởng lợi thôi à?”
“Còn muốn bức chết tiểu thư Giang cho sạch đường. Tâm địa độc ác như , Tề Cảnh Huyền bị mù mới thích loại phụ nữ này!”
“Cô ta mang thai kìa… thời điểm chắc hai người này đã qua lại từ lâu rồi. Hóa ra là Cảnh Huyền phản bội Giang nhị tiểu thư trước?”
Lâm Tiêu Nguyệt bật khóc nức nở: “Không… không phải thật đâu… là chẩn đoán nhầm mà… tôi chỉ lừa bọn họ thôi…”
Cô ta còn đang cố gắng lấy lại lòng tin từ Tề Cảnh Huyền, lại bị ta đẩy ngã xuống đất không chút thương tiếc.
“Bằng chứng rành rành ra đó, còn muốn chối? Hay là định tổng giám đốc Cố vu oan cho đấy à?”
“Cảnh Huyền! Anh phải tin em! Em đang mang thai con ! Em đau bụng quá…”
Nhưng Tề Cảnh Huyền chẳng buồn để ý đến nữa.
Anh bước thẳng về phía tôi, quỳ rạp xuống, đập đầu xuống đất:
“Vân Tình… là sai… em tha thứ cho lần này không?”
Tôi tựa vào vai Cố Trì, dưới ánh vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc của , mỉm bình thản:
“Tề Cảnh Huyền, chúng ta sớm đã đường ai nấy đi. Giờ những lời này là định chia rẽ tôi với chồng tôi sao?”
“Cút đi. Đừng hoại hạnh phúc của tôi nữa.”
Anh ta bật khóc, tự tát mình liên tục, vừa khóc vừa van xin tha thứ.
Cuối cùng, hai người bị bảo vệ lôi ra khỏi lễ đường.
Bộ dạng vô cùng thảm .
Rất nhanh, toàn bộ sự việc một số người quay lại và đăng lên mạng.
Phần lớn bình luận đều… vỗ tay tán thưởng.
Tôi ngồi bản tin trên điện thoại, khinh:
“Không biết lần này đến lượt trở thành trò hề bị cả thiên hạ nhạo, trong lòng thấy sao?”
Mà thôi, cảm giác thế nào thì kệ ta.
Tôi không muốn để sự tồn tại của ta ảnh hưởng đến cảm của mình nữa.
Tôi nên nghĩ đến việc tối nay sẽ cùng Cố Trì ăn tối ở đâu mới phải.
Sợi dây chuyền của mẹ tôi cuối cùng cũng sửa lại nguyên vẹn.
Cố Trì quý nó như báu vật, còn mua riêng một chiếc két an toàn để tôi cất giữ.
Không lâu sau, Lâm Tiêu Nguyệt bị sảy thai, đứa bé không giữ .
Cô ta bị Tề Cảnh Huyền đuổi ra khỏi nhà, từ đó mất tích hoàn toàn khỏi mọi tin tức.
Còn công ty của Tề Cảnh Huyền thì vướng vào khủng hoảng truyền thông trầm trọng, không gượng dậy nổi.
Cuối cùng, ta sản.
Và rồi… phát điên, bị đưa vào trại tâm thần.
Người ta bảo, ta suốt ngày lẩm bẩm một cái tên:
“Sở Vân Tình.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?