Lục Xuyên Tễ tôi, tôi biết điều đó. Nhưng từ khi sự việc ấy xảy ra, ấy bắt đầu ghét bỏ tôi.
Anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi, đã từng thề non hẹn biển sẽ ở bên tôi suốt đời.
Sau đó, ấy gặp một khác, một người trong sáng và rạng rỡ.
“Vi Vi, vẫn luôn coi em như em .”
“Dân thường” là một câu chuyện cứu rỗi hiện thực, đã hoàn thành.
Lăng Vi:
Lục Xuyên Tễ lớn hơn tôi bốn tuổi, cuộc đời ấy luôn ông trời ưu ái, khi mới mười sáu tuổi đã gia nhập lớp thanh thiếu niên, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ và trở về nước, ấy thuận lợi nhận chức giáo viên tại trường cũ.
Anh ấy luôn là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh, thành tích xuất sắc, đẹp trai cao ráo, có thể là nổi tiếng khắp vùng.
Hai nhà chúng tôi rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã trêu chọc, tôi là vợ nhỏ của Lục Xuyên Tễ.
Bởi vì tôi giống như cái đuôi nhỏ luôn bám lấy ấy, mỗi khi đến kỳ nghỉ lễ, tôi đều mong chờ có thể đến tìm A Tễ của tôi.
Anh A Tễ có một chiếc răng nanh nhỏ, khi rộ lên, trong mắt ấy dường như chứa đựng những vì sao lấp lánh, một đứa trẻ con là tôi đây mê mẩn đến quay cuồng.
Tôi sẽ đòi ngủ chung giường với ấy, khi người lớn trêu chọc tôi, tôi còn đắc ý : “Con là vợ nhỏ của A Tễ, nên con phải ngủ cùng ấy! Người lớn không phải cũng ngủ chung với nhau sao?”
Khi đó tôi ỷ vào việc mình còn nhỏ, luôn vô tư chiếm hết thời gian rảnh của Lục Xuyên Tễ, may mà ấy thông minh, nếu không tôi đã lỡ một nhân tài của đất nước.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra hồi nhỏ tôi cũng khá biết lo xa, biết phải ra tay trước thì mới thắng.
Nếu sự lo xa đó có thể sử dụng vào cái đêm mưa ấy thì tốt biết bao...
Nhưng những chuyện ngoài ý muốn của ngày mai, sẽ không bao giờ biết thứ gì sẽ ập đến. Vụ tai nạn xe năm tôi sáu tuổi chính là trò đầu tiên của số phận.
Chú Lục đi đón dì Lục và mẹ tôi tan , khi dừng đèn đỏ, bỗng nhiên bị một người đàn ông uống rượu say điều khiển xe đâm vào từ phía sau, mẹ tôi ngồi ở ghế sau, mất ngay tại chỗ, dì Lục ngồi ở ghế phụ Lục bảo vệ, may mắn thoát ch.ế.t, Lục không qua khỏi...
Khoản bồi thường lớn sau đó cũng vô ích, người đã mất không thể sống lại, một vụ tai nạn xe, ba gia đình tan vỡ.
Ngày hôm ấy, tôi đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy mẹ về, ba tôi cũng đi suốt cả đêm. Mấy ngày liền tôi không thấy bọn họ, cho đến khi Lục Xuyên Tễ mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt tôi.
“Vi Vi, sau này A Tễ sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Lúc ấy, tôi không hiểu cái ch.ế.t nghĩa là gì, tôi chỉ biết rằng, khi gặp ác mộng vào ban đêm sẽ không còn ai nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn quần áo gấp gọn gàng ở đầu giường, khi tôi tìm không thấy khăn quàng đỏ, cho dù gọi mẹ cũng không có ai đáp lại.
Đặc biệt là khi tôi thấy những đứa trẻ khác mẹ ôm vào lòng.
Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tôi không còn mẹ nữa.
Tất nhiên tôi sẽ khóc, chỉ là người dỗ tôi, từ mẹ trở thành Lục Xuyên Tễ.
Anh ấy dường như trưởng thành chỉ sau một đêm, trở thành một người lớn.
Và nỗi buồn của người lớn luôn giấu kỹ hơn trẻ con, bọn họ phải tiếp tục lao vào cuộc sống, ba tôi bận rộn với việc kinh doanh, dì Lục phải đi , ở nhà còn có một bà nội không thích tôi, vài năm sau cũng đã mất.
Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, Lục Xuyên Tễ đảm nhận vai trò là người bảo vệ.
Tôi rắc rối, ấy gánh tội thay, tôi không bài tập, ấy trốn trong chăn thức đêm thay tôi, tôi quên mặc đồng phục, ấy chạy từ trường về nhà, kịp thời đưa cho tôi trước giờ học.
Mỗi sáng không phải là chuông báo thức đánh thức tôi, mà là tiếng gọi của Lục Xuyên Tễ dưới nhà: “Vi Vi, mau xuống đây, bữa sáng hôm nay có bánh bao hải sản.”
Khi tôi học lớp sáu, trong lớp có những nam sinh nghịch ngợm, luôn chỉ trỏ vào ngực tôi. Tôi đã khóc lóc, kể chuyện này cho Lục Xuyên Tễ nghe, dì Lục lập tức xin nghỉ về nhà, đưa tôi đi mua đồ lót.
Khi lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, tôi cũng khóc gọi cho ấy: “Anh A Tễ, em chảy nhiều máu quá, em sắp ch.ế.t rồi, nhất định đừng quên em nhé.”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng gió, ấy vừa chạy vừa thở hồng hộc, còn không quên an ủi tôi: “Vi Vi, đừng sợ, sẽ mua vé về ngay.”
Lúc đó, ấy đã học lớp thanh thiếu niên ở tỉnh ngoài, rời trường cần phải xin phép giáo viên hướng dẫn. Không bao lâu sau khi cúp máy, dì Lục xuất hiện ở trường, đón tôi về nhà dì ấy.
Nửa đêm, tôi mơ màng trong giấc mộng, nghe thấy phòng khách có tiếng , một chút ánh sáng lọt qua dưới khe cửa, sau đó có người mở cửa tiến vào trong.
“Anh A Tễ?” Tôi nhắm hai mắt, lẩm bẩm hỏi.
“Ừ, là , ngủ đi.” Anh ấy xoa đầu tôi, giúp tôi đắp chăn cẩn thận, ngồi ở đầu giường.
Tôi thật sự quá mệt, lập tức chìm vào giấc ngủ, không biết ấy ra ngoài từ lúc nào.
Sáng hôm sau, tôi phấn khởi dậy thật sớm, dì Lục cho tôi biết, thấy tôi không sao, Lục Xuyên Tễ đã trở về trường lúc rạng sáng, buổi sáng có trận chung kết cuộc thi gì đó, ấy là đội trưởng.
Dù trong lòng có phần thất vọng nho nhỏ, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, mong ấy giành chiến thắng.
“Tiểu Vi, Tiểu Tễ để lại đồ trong cặp sách cho cháu, nhớ kiểm tra nhé!”
“Vâng, cảm ơn dì Lục.”
Về đến nhà, ba tôi vẫn không có ở đây, tôi mở cặp sách ra, ngoài một số đồ ăn vặt, còn có một quyển sách.
Lấy ra xem, trên đó ghi rõ ràng “Mười tám câu hỏi về giới tính: Phiên bản dành cho Nữ sinh”. Tôi sợ hãi, lập tức ném nó ra ngoài giống như có tật giật mình, sau đó lại nhanh chóng nhặt lên, giấu vào góc khuất nhất của giá sách.
Còn có một lá thư, thúc giục tôi học hành chăm chỉ, không sớm, nếu lần này tôi thi cuối kỳ đứng trong top mười của lớp, kì nghỉ hè này ấy sẽ dẫn tôi đi chơi nhà ma.
Sau khi thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, áp lực học tập tăng vọt, theo đó là sự nổi loạn tuổi dậy thì, thành tích ngày càng giảm sút, mỗi lần thi hàng tháng xong, tôi đều mặt mày ủ rũ gọi điện cho Lục Xuyên Tễ.
Lúc đó, ấy đang học chương trình liên thông thạc sĩ tiến sĩ ở nước ngoài, bên này là ban ngày, bên đó là ban đêm, mỗi lần gọi điện, ấy luôn kịp thời nghe máy, giọng mũi nặng nề, nghe là biết vừa tỉnh dậy.
Sau đó, vào buổi tối cùng ngày, tôi sẽ nhận kế hoạch học tập và các điểm trọng tâm của môn học do ấy gửi đến, trên đó phân loại rõ ràng, đủ màu sắc rất đẹp.
Bạn thấy sao?