“Đứa nhỏ này, cậu là một người đàn ông thực thụ! Bà thấy cậu có thể . Bà đã hành nghề sáu mươi năm, xử lý không biết bao nhiêu chuyện cảm nam nữ, người đàn ông như cậu không nhiều đâu.”
Anh : “Cảm ơn lời của bà. Dù không thành, đây cũng là lựa chọn của cháu, không liên quan đến ấy, mong bà giữ bí mật giúp cháu.”
“Cậu đúng là đứa trẻ ngốc!”
Hứa Minh Trạch phát hiện chút kiến thức tâm lý học mà có quá nông cạn, không thể thực sự giúp Lăng Vi.
Đọc thêm sách? Nhưng chỉ đọc lý thuyết trên giấy sẽ càng .
Lăng Vi , không theo kịp tiến độ nghiên cứu của nhóm đề tài.
Anh biết, hiện tại tính cách của có phần kì lạ, quan hệ với các cùng lớp không mấy thân thiết, liên lạc với giảng viên cũng không nhiều, trong các buổi họp nhóm, luôn im lặng không gì.
Đôi khi cảm dâng trào, phải tìm một phòng học không người để khóc…
Anh nhờ người quen giúp đỡ, chăm sóc một chút, chỉ là hỗ trợ về mảng học tập, không ai muốn can thiệp quá nhiều vào đời sống riêng tư.
Bỗng một ý tưởng nảy ra trong đầu .
Anh quyết định học thạc sĩ tâm lý học.
Anh cũng không hiểu, tại sao một người đã thành đạt lại muốn tốn tiền, tốn thời gian và công sức để học một ngành mà mình không hề hứng thú.
Chỉ để giúp , để có thể ở bên .
Anh nghĩ mình chắc chắn đã bị mê hoặc, hai mươi tám tuổi mà vẫn như một cậu thiếu niên mơ mộng, chìm đắm trong .
Nhưng muốn điều đó, nhanh chóng bắt tay vào hành .
Anh xem qua một số trang web thi lên thạc sĩ, tham khảo các bài viết kinh nghiệm, mua sách ôn thi từ trên mạng, bắt đầu dành thời gian ôn luyện giữa thời gian bận rộn.
Dù sao cũng không đi sâu vào nghiên cứu học thuật, chỉ cần học thạc sĩ không chính quy, hai năm sau có thể tốt nghiệp cùng .
Nghĩ lại những năm sau khi tốt nghiệp đại học, không ngờ có ngày lại cầm sách vở, theo học các khóa học trực tuyến và bài tập, ngụp lặn trong biển tri thức.
Mỗi tối sau khi về nhà, vội vàng tắm rửa xong, lại ngồi xuống học tập, mở sách giáo khoa, ôn luyện từng chút một theo đề cương.
Tất nhiên không quên “dịch vụ trò chuyện” buổi tối hàng ngày.
“Người tốt bụng” với Lăng Vi rằng muốn thi lên thạc sĩ, không là sẽ thi vào trường của . Cô cổ vũ ôn thi tốt, giúp tư vấn chọn trường, phân tích tỷ lệ báo danh và nhận học, lập kế hoạch học tập cho .
Khi đó, bệnh của dần dần có chuyển biến tốt.
Mỗi sáng, dành thời gian học từ vựng, hai bài đọc hiểu trước khi đi . Trên xe, thay âm nhạc bằng các bản audio từ vựng.
Trong lúc ăn, trên bàn là sách vở, trước mặt là khóa học trực tuyến, giáo trình dùng hai cây bút màu đỏ và xanh.
Công sức không phụ lòng người, đã vượt qua vòng sơ tuyển với số điểm vừa đủ, trong buổi phỏng vấn, đã lội ngược dòng và trúng tuyển, Lăng Vi cũng vui mừng thay cho .
Cô đề nghị muốn gặp mặt , muốn cảm ơn vì đã viên và chăm sóc suốt một năm qua.
Anh do dự, không biết có nên tiết lộ danh tính thật hay không.
Đúng lúc đó, Lục Xuyên Tễ trở về, lại mang theo một người phụ nữ khác.
Anh chưa từng ám chỉ điều gì không tốt với Lăng Vi, khi đó chủ yếu gắn bó với Lục Xuyên Tễ, không thể tự tay vỡ tinh thần của .
Hơn nữa, nếu , khi sự thật bị lộ ra, có thể bị nghi ngờ là cố hoại, cố ý khiến người khác đội mũ xanh.
Nhưng chưa kịp xử lý ổn thỏa việc này, Lục Xuyên Tễ đã bất ngờ tung ra một “chiêu lớn”.
Việc chỉ trao đổi qua WeChat không thể hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa Lăng Vi không muốn lo lắng, không thật trạng của mình, từ chỗ bà cụ, biết bệnh của có dấu hiệu tái phát.
Anh chỉ có thể mời ra ngoài với tư cách là Hứa, mười lần thì chín lần từ chối.
“Người tốt bụng” cũng không thể kịp thời liên lạc với .
Anh đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã thi đỗ.
Dù ban đầu là sự bốc đồng, giờ xem ra, điều đó thực sự có ích.
Cô và Lục Xuyên Tễ ở cùng một trường, nhà ở thì tầng trên tầng dưới, dường như không có chút thời gian nào cho thở, sao có thể không lo lắng?
May thay, sắp đến ngày khai giảng vào tháng chín.
Anh xem lịch học, hai ngày cuối tuần, từ sáng đến tối, đầy kín các tiết học, và tiết học đầu tiên là “Chủ nghĩa Mác và phương pháp luận khoa học xã hội.”
Anh quyết định trốn tiết.
Đêm qua mới hạ cánh lúc 5 giờ sáng, về đến nhà đã ngủ ngay, chỉ kịp chào tạm biệt Lăng Vi qua WeChat trước khi lên máy bay.
Tám giờ sáng hôm sau, đang ngủ ngon, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Anh cáu kỉnh nhấc máy, muốn xem ai lại phiền phức đến mức gọi điện sớm vào cuối tuần.
Đầu dây bên kia là giọng nữ mềm mại, lịch sự hỏi: “Xin chào, có phải là Hứa Minh Trạch không?”
“Phải.” Anh cảm thấy hơi tức giận vì bị đánh thức, đáp bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Có phải Hứa không?” Đối phương ngập ngừng hỏi.
“Em là... Vi Vi?” Anh không chắc chắn hỏi lại.
Nếu là bốn năm trước, giọng của chắc hẳn sẽ trong trẻo, tràn đầy sức sống, chứ không phải yếu ớt, trầm đục như hiện tại.
“Hóa ra đúng là Hứa. Em là trợ giảng phụ trách môn ‘Chủ nghĩa Mác và phương pháp luận khoa học xã hội’ kỳ này của các . Vừa mới điểm danh, chỉ có mình vắng mặt, tỷ lệ chuyên cần tính vào điểm tổng kết, nếu không xin phép giảng viên thì…”
Phần sau gì không nghe rõ nữa, bật dậy khỏi giường, cảm thấy chóng mặt.
Vậy là sắp gặp mặt rồi sao?
Anh vẫn chưa chuẩn bị gì cả, chưa biết mở lời thế nào, chưa biết có nên tiết lộ danh tính hay không...
Anh nhanh chóng rời giường, rửa mặt, cạo râu, lựa chọn quần áo trong tủ, thậm chí còn xịt một ít nước hoa trước khi đi.
Trên đường, vừa đi vừa suy nghĩ đủ điều.
Cuối cùng, đứng trước cửa lớp, hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa bước vào.
Bạn thấy sao?