Em Hứa lập tức tươi, đắc ý trêu : “Biết sao đây, bí mật của cứ để em bảo vệ!”
“Trong nồi có cơm, tự mà lấy. Giờ phải tới văn phòng luật sư, nhớ sáng nay em không có tiết, ở lại chuyện với em ấy đi, con dễ chuyện hơn, khi nào em ấy tỉnh thì gọi cho .”
Em Hứa ngậm một cây que cay trong miệng, lầm bầm hỏi: “Anh không ở lại à? Đây là cơ hội tốt để thể hiện mà.”
“Em ấy bị trầm cảm, ở lại em ấy sẽ không thoải mái, nên em chuyện cũng phải ý, khi nào em em ấy vui, sẽ quay về.”
“Ố ồ, trai thật là gian xảo.”
“Tiền tiêu vặt tháng sau gấp ba lần.”
“Wow, trai của em đúng là đẹp trai hào phóng!”
Sau khi cẩn thận dặn dò em Hứa, Hứa Minh Trạch ra ngoài.
Lăng Vi:
Trong giấc mộng mơ màng, có ba mẹ, có Lục Xuyên Tễ luôn che chở chăm sóc tôi... cuối cùng giấc mơ ấy lại dừng lại ở ánh mắt ghét bỏ và mỉa mai của ấy.
Không phải như , rõ ràng không phải , tôi ở trong bóng tối cố gắng đuổi theo ấy, thế nào cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt ấy dịu dàng nắm tay khác, dần dần đi xa.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, gọi tên mọi người, không ai đáp lại.
Đột nhiên, bóng tối bị ai đó mạnh mẽ xé toạc, ánh sáng mặt trời từ phía sau len lỏi vào trong, nhanh chóng bao lấy tôi. Trong ánh sáng ấy, có ai đó đã nắm lấy tay tôi, mang đến sự sống rực rỡ.
“Vi Vi, tỉnh tỉnh…”
Tôi mải mê trong sự ấm áp này, ôm chặt người đó không buông, trong cơn mê man, dường như có chất lỏng mát lạnh chảy vào cổ họng, dịu bớt cơn nóng, nên tôi càng cố gắng bám chặt hơn.
Người đó để mặc những hành của tôi, không gì, cho đến khi tôi muốn rõ người đó là ai, chỉ có thể thấy những chiếc cúc áo gọn gàng kéo dài thành một hàng.
“Anh… Hứa?”
Tôi giật mình mở to mắt, đối diện với tôi là khuôn mặt tươi .
“Wow, chị nhỏ, chị tỉnh rồi, có khát không, có đói không? Chị chờ chút nha, em đi lấy đồ ăn cho chị.”
“Đợi, đợi chút, đây là nhà Hứa?”
“Đúng đúng , của em đi rồi, bảo em ở lại chăm sóc chị. Nói thật đi.” Cô ấy ghé sát lại, trong đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: “Chị và của em có quan hệ gì ? Em vừa nghe thấy chị mớ gọi tên ấy, rồi ấy còn gọi điện bảo em dậy sớm qua đây.”
Mặt tôi đỏ bừng, cúi đầu không biết nên gì: “Chuyện này, tôi, Hứa, ấy…”
Cô ấy rõ ràng đã hiểu lầm gì đó, che miệng kinh ngạc: “Trời ạ, không ngờ của em lại là trai đểu, chị thật đi, có phải của em bắt nạt chị không? Em sẽ về mách với ba mẹ, bảo ba đánh gãy chân ấy!”
“Hả? Không, không có, Hứa rất tốt.” Tôi bối rối, lắc đầu: “Em hiểu lầm rồi, Hứa không bắt nạt tôi, ngược lại tôi phải cảm ơn ấy.”
“Vậy à, thì tốt rồi, chị nhỏ, em đi hâm nóng lại cơm cho chị, chị rửa mặt xong là có thể ăn ngay.”
“Được, cảm ơn em. Mà, cái đó…” Tôi ngại ngùng chỉ vào quần áo.
“À, chuyện này…” Cô ấy cố ý kéo dài giọng, lòng tôi càng thêm lo lắng: “Là em thay cho chị đó.”
“Cảm ơn em.”
Nhìn xung quanh căn phòng này, tôi cảm thấy nó hơi kỳ lạ.
Có thể là do em Hứa thỉnh thoảng ở lại đây.
Vừa dọn xong bát đũa không lâu, Hứa đã trở về.
“Vi Vi, bây giờ em thấy khá hơn chưa, đã uống thuốc chưa?”
Anh tự nhiên đến sờ trán tôi, chỉ đạo em Hứa đi rửa chén: “Hạ sốt rồi, sao trông vẫn không có tinh thần .”
Tôi mỉm ngại ngùng, trong lòng đã tan nát, bên ngoài sao có thể có tinh thần.
“Vi Vi, đã hứa với bác Lăng sẽ đưa em về nhà, thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta đi thôi.”
Nghe , tôi lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, tôi quá mức tùy ý và ích kỷ, chỉ lo cho cảm giác khó chịu của mình, mà quên mất ba và dì Lục sẽ đau lòng như thế nào.
“Cảm ơn Hứa.”
“Sao lại gọi Hứa, nghe xa cách quá ?” Giọng trầm xuống, còn chứa đựng một chút buồn bã.
“Bạn học Hứa?” Tôi thử gọi.
“Sao lại gọi là học, nghe xa cách quá.” Em Hứa múa may cái xẻng nấu ăn, chạy ra : “Hay gọi là Minh Trạch đi, Minh Minh, Trạch Trạch cũng , nếu gọi A Trạch thì càng tốt.”
“Hứa Đào Đào!”
“Hừ, đáng đời không lấy vợ!” Em Hứa mặt xấu, nhanh chóng chạy trốn trước khi Hứa Minh Trạch kịp thay đổi sắc mặt.
“Đào Đào linh tinh đó, em đừng để ý.”
Tôi chợt cảm thấy ngại ngùng, thế này còn khó xử hơn không giải thích. Hứa Minh Trạch rõ ràng cũng nhận ra điều này, lúng lúng ho khan vài tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên yên tĩnh.
“Vi Vi, chúng ta đi thôi, nếu không về bác Lăng sẽ lo lắng.”
“Vâng, ạ.”
Trên đường đi, em Hứa ríu rít chuyện với tôi, vì đau đầu không thể tập trung , tôi chỉ có thể thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Cô ấy cũng nhận ra điều này, im lặng một lúc, rồi đột nhiên thần bí ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “Chị biết tại sao của em muốn học lên cao học không?”
Tôi cũng tò mò hỏi qua, Hứa Minh Trạch học vì một người rất quan trọng. Tôi nghĩ nếu hỏi thêm sẽ là chuyện riêng tư của người khác, nên luôn nghĩ đó là người thân trong gia đình .
Em Hứa không chờ tôi trả lời, giống như đổ đậu, kể hết bí mật của trai mình.
“Anh ấy thi lên thạc sĩ là để theo đuổi một , chị xem ấy ngốc thế nào, theo đuổi con có biết bao nhiêu là cách, cần gì phải tốn công vô ích chạy đi học cao học, haizz, em chưa từng thấy ai ngốc như , chị bọn con trai trong lớp, ai cũng biết ăn , miệng ngọt, dỗ dành con đến mê mệt, toàn là thả thính! Phì!”
Tôi hơi ngạc nhiên, Hứa Minh Trạch trẻ trung tài giỏi, thêm vẻ ngoài xuất chúng, rất nhiều nữ trong lớp thích, nếu là vì theo đuổi con , thì này cũng quá khó theo đuổi rồi.
Nghĩ , tôi cũng hỏi luôn.
Bạn thấy sao?