Dân Thường – Chương 13

“Chị nhỏ, chị xem?” Em Hứa tôi, nở một nụ gian, ý tứ đã viết hết trên mặt, chỉ còn thiếu mở miệng ra.

 

“Anh ấy thầm chị đã bốn năm rồi, bốn năm đấy, con chó nhà hàng xóm còn biết đi mua xì dầu rồi!”

 

Thấy việc lớn đã thành, ấy lập tức lui quân, đúng là xong phủi tay, giấu công danh trong lòng, chỉ để lại tôi với đối mặt với sóng to gió lớn đang trào dâng.

 

Hứa Minh Trạch thích tôi?

 

Làm sao có thể? Chúng tôi mới gặp nhau vài lần, ngoài việc tôi đến nhà đưa đồ, chỉ có từ khi nhập học nửa tháng nay, chúng tôi mới cùng nhau ăn cơm, đi học.

 

Anh chưa từng có thái mập mờ hay ám chỉ, luôn chuyện nghiêm túc.

 

Em Hứa dường như ra suy nghĩ của tôi, cố ý lẩm bẩm: “Chị xem, sao em lại có một ông thế này, cái tờ giấy ngăn cửa sổ còn phải để em đâm thủng, ôi trời ơi, em gánh trên vai một mà em không nên gánh!”

 

Cuối cùng, tiếng kêu kì lạ của ấy cũng thu hút sự ý của Hứa Minh Trạch. Đèn đỏ, xe dừng lại, mỉm với em Hứa, dịu dàng : “Hứa Đào Đào! Tới ngã tư tiếp theo em lên ngồi ghế trước.”

 

Anh còn cho ấy một ánh mắt cảnh cáo, ngụ ý không lung tung.

 

Em Hứa thực sự không sợ lớn chuyện, hoàn toàn không sợ Hứa Minh Trạch nổi giận, lập tức chui vào lòng tôi: “Chị dâu cứu em, ông già này khao khát mà không thỏa mãn, ấy hung dữ với em!”

 

Giọng gào thét này, ba người trong xe lập tức yên tĩnh.

 

Từ đó đến khi tới nhà tôi, không ai thêm lời nào, chỉ có em Hứa vui vẻ hát: “À á a, người cưỡi ngựa mạnh mẽ oai phong ~” 

 

Tôi khuôn mặt trắng trẻo đầy sức sống của ấy, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, ba mẹ Hứa chắc hẳn là những người tốt, Hứa Minh Trạch cũng là một người tốt, gia đình họ nhất định rất hạnh phúc.

 

Đến dưới nhà tôi, em Hứa đột nhiên yếu đuối, trốn sau lưng tôi không chịu ra, dáng vẻ Hứa Minh Trạch đã tức giận đến mức không nên lời.

 

Không còn cách nào, không thể đứng đây mãi dưới ánh nắng, tôi đành ra mặt hòa giải, mời họ lên nhà ngồi chơi.

 

Hứa Minh Trạch ngẩng đầu , không biết đã thấy gì, bỗng bước tới ôm vai tôi: “Vi Vi, có lời muốn với em, không?”

 

Giọng ấy đầy vẻ khẩn cầu, lòng tôi mềm nhũn, lập tức đồng ý với .

 

Cách mười mét, tôi vẫn có thể thấy em Hứa đứng đó mặt xấu với Hứa Minh Trạch, ý bảo tiến lên.

 

“Phì” một tiếng, tôi bật .

 

“Có em thế này, chắc ngày thường rất đau đầu nhỉ?” Không khí quá ngượng ngùng, tôi như thật không đúng lúc, nên đã cố tìm cách chữa cháy.

 

Hứa Minh Trạch quay đầu trừng mắt em Hứa, ấy lập tức trốn sau xe.

 

Một lát sau, dường như đã hạ quyết tâm, bình tĩnh giải thích: “Vi Vi, xin em quên đi những gì nghe thấy hôm nay không? Đào Đào là vì tốt cho , mới không suy nghĩ mà bậy, thích em là chuyện của , không liên quan đến em, em không cần để ý đến , càng không cần vì mà phiền lòng, em thậm chí có thể ghét , tránh xa …”

 

Trời mới biết, đối mặt với người mình thích, để ra những lời này, đã phải cố gắng bao nhiêu.

 

“Sao em phải ghét ?” Tôi không hiểu, chớp chớp đôi mắt: “Anh Hứa, là một người rất tốt.”

 

Mắt lập tức sáng lên.

 

“Nhưng không nên lãng phí thời gian vào em, cũng thấy rồi, em thế này, sao có thể đồng ý với , chấp nhận cảm của là không công bằng với , không ai muốn nhận lấy mớ hỗn độn, nên…”

 

Sau mỗi lời của tôi, sắc mặt càng u ám, môi mím chặt, buồn bã tôi.

 

“Hy vọng Hứa sẽ tìm hạnh phúc thực sự của mình, không lãng phí cảm với một người không liên quan như em.”

 

Hai mươi năm cảm không phải quên là quên, dù tôi đã quyết tâm nhổ tận gốc, dù quá trình đau đớn khó chịu, tôi không nên lợi dụng Hứa, không nên lợi dụng sự tốt đẹp của , để chịu những trắc trở không đáng có.

 

Anh là người tốt, chuyện cảm cũng nên thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc viên mãn.

 

Không cần thiết phải dính vào người đầy rẫy vết thương như tôi.

 

Trong nhà, ba tôi và dì Lục thấy tôi, bọn họ vừa mừng vừa lo, hai người đứng cách nhau thật xa, trái phải cảm ơn em nhà họ Hứa.

 

Tôi bước tới nắm tay dì Lục, đặt vào tay ba, với họ, tôi chưa từng trách ai, hy vọng hai người luôn hạnh phúc.

 

Sau đó tôi đề nghị muốn chuyển ra ngoài ở.

 

Hai vợ chồng kinh ngạc, nghĩ tôi vẫn còn giận bọn họ, tại vì lúc tôi phát bệnh là khi họ thông báo kết hôn.

 

Bộ dạng điên dại của tôi mọi người sợ hãi, bọn họ căn bản không đồng ý cho tôi dọn ra ngoài.

 

Tôi đành phải lý lẽ, khi hai người họ sắp đồng ý, Lục Xuyên Tễ bước vào.

 

“Con không đồng ý!”

 

“Bác Lăng, mẹ, Vi Vi như thế này, sao yên tâm cho em ấy ra ngoài ở một mình, dù là ở trường cũng không thể lơ là.”

 

Lục Xuyên Tễ râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, rõ ràng không ngủ .

 

“Tiểu Vi, Tiểu Tễ đã tìm con cả đêm, nếu không phải cậu Hứa gọi điện tới, thằng bé còn muốn đi tìm nữa, ba cũng thấy thằng bé đúng, con như ra ngoài ở, chúng ta sao có thể yên tâm.”

 

Lục Xuyên Tễ vừa đến, thế lập tức thay đổi.

 

Thấy không thể chống cự, cảm giác chán ghét bản thân lại tràn ngập lấy tâm trí tôi, nhấn chìm tôi trong cơn tuyệt vọng.

 

Tôi quỳ phịch xuống, không ngừng khóc lóc, giống như đã phát điên, liên tục dập đầu: “Ba, con cầu xin ba, cầu xin ba, cho con ra ngoài ở, con thật sự cầu xin ba, ở đây nữa con sẽ ch.ế.t mất.”

 

Mọi người lập tức hoảng loạn, không ai ngờ tôi sẽ đột nhiên phát điên.

 

Lục Xuyên Tễ định bế tôi lên, tôi lập tức hét lên và lùi lại, phía sau là ghế sofa, không thể lùi nữa. 

 

Ngay lúc ấy sắp chạm vào tôi.

 

Anh em nhà họ Hứa đột nhiên xuất hiện như một vị cứu tinh. Một người mạnh mẽ đẩy Lục Xuyên Tễ ra, đưa tôi vào lòng trai ấy, người còn lại ôm chặt tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dịu dàng dỗ dành.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...