Dân Thường – Chương 14

 

“Vi Vi, đừng sợ, có đây, sẽ giúp em, em nhất định có thể rời khỏi đây.”

 

“Xin , Hứa, xin đưa em đi, đưa em đi.” Tôi nằm gọn trong lòng Hứa Minh Trạch, tha thiết cầu xin, hai tay bám lấy cổ không chịu buông, cơ thể áp sát vào người .

 

Giờ khắc này, tôi thừa nhận mình đê tiện, để thoát khỏi nơi này, tôi đã lợi dụng cảm Hứa dành cho tôi.

 

“Anh hứa với em, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây.”

 

Anh muốn chuyện với ba tôi, Lục Xuyên Tễ cầu buông tôi ra.

 

Anh muốn giao tôi cho em Hứa chăm sóc, tôi ôm chặt lấy eo , không muốn rời xa. Lúc này đây, tôi chỉ tin tưởng Hứa Minh Trạch có thể đưa tôi đi, không muốn tin ai khác.

 

Đặc biệt là khi Lục Xuyên Tễ vẫn đứng đó chằm chằm như hổ rình mồi.

 

Hứa Minh Trạch thở dài, bế ngang tôi lên, theo ba tôi vào phòng việc.

 

Vừa ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề, lời lịch sự kiên định, với ba tôi rằng chúng tôi đã ở bên nhau, mong ba tôi tin tưởng giao tôi cho .

 

Tôi ngồi trên đùi , giấu mình trong lồng ngực rắn chắc.

 

Cảnh tượng này thật sự rất buồn .

 

Một người đàn ông bế một người phụ nữ, với người ba rằng đang theo đuổi , muốn đưa đi.

 

May mà ba tôi và Hứa Minh Trạch đã quen biết nhiều năm, không lập tức đuổi ra ngoài.

 

Giọng trầm ấm có lực, đối mặt với những câu hỏi khó khăn của ba tôi, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, chân thành thổ lộ cảm.

 

Hóa ra, bác sĩ Vương là do Hứa Minh Trạch tìm giúp, ban đầu tôi còn thắc mắc tại sao một chuyên gia hàng đầu trong ngành lại sẵn lòng tiếp nhận một bệnh nhân bé nhỏ không đáng nhắc đến như tôi, chi phí cũng không cao.

 

Hứa Minh Trạch thật sự là một người tốt, người xuất sắc như , tôi không xứng.

 

Từ khi tôi gặp chuyện, ba tôi luôn lo lắng về tương lai của tôi. Bây giờ có một người mà ông biết rõ nguồn gốc, gia thế và phẩm chất đều xuất sắc, chân thành theo đuổi tôi, sao ông ấy không cảm ?

 

Thậm chí, người này còn hứa hẹn, nếu sau này kết hôn, sẽ chuyển toàn bộ tài sản cho tôi.

 

Để yên lòng ba mẹ tôi, đề nghị mỗi ngày nhất định sẽ đưa tôi về ăn một bữa cơm.

 

Hứa Minh Trạch đã đưa tôi ra khỏi đây, bế tôi đi trước mặt Lục Xuyên Tễ. Nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin của ấy, tôi mà lại cảm nhận một chút khoái cảm của việc trả thù.

 

Nhưng cũng thấy rất buồn, sự việc đã đến nước này, ấy vẫn không chịu với ba tôi và dì Lục, cứ trốn trong vai trò “ trai” không chịu lay chuyển.

 

Em Hứa tự nguyện tài xế, để lại ghế sau cho tôi và Hứa Minh Trạch, bảo tôi trước tiên ngủ một giấc, không cần suy nghĩ gì cả.

 

Khi tôi tỉnh dậy, em Hứa đã trở về trường học, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ màn hình máy tính.

 

“Vi Vi, em thấy đỡ hơn chưa?” Hứa Minh Trạch đóng laptop, bật đèn đầu giường, cẩn thận sờ trán tôi.

 

“Em…”

 

“Chiều nay em phát sốt, bây giờ có vẻ đỡ hơn nhiều rồi, dậy ăn chút gì đó đi, sẽ hâm nóng cho em.”

 

“Anh Hứa, em…”

 

Thấy định bước ra khỏi phòng dành cho khách, tôi chỉ đành lên tiếng gọi lại.

 

“Anh Hứa, chờ đến khi em tìm nhà ở, em sẽ dọn ra ngay. Cảm ơn đã cho em ở nhờ trong thời gian này.”

 

“Vi Vi, giữa chúng ta không cần lời cảm ơn.”

 

đang bận, vẫn ung dung tôi, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng, dường như chờ đợi tôi ra điều gì đó quan trọng.

 

“Anh Hứa, em... xin lỗi, em…” Nói đến đây, tôi đột nhiên khóc không thành tiếng, cũng không thể thốt ra thêm lời nào nữa.

 

Hứa Minh Trạch đột nhiên nở nụ , bước tới ôm lấy tôi, nhỏ: “Vi Vi, em không cần cảm thấy tội lỗi, là tự nguyện giúp em.”

 

“Nếu em nghĩ rằng em đã lợi dụng để đạt mục đích, thì cũng .”

 

“Anh đã lợi dụng sự lo lắng của bác Lăng, lợi dụng sự khao khát muốn thoát khỏi hiện thực của em, trước mặt em và bác Lăng, đã tỏ rõ cảm, vừa Lăng chấp nhận, vừa em hiểu rõ lòng .”

 

“Vậy nên, Vi Vi à, so với em, cũng chẳng cao thượng hơn một chút nào.”

 

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Có lẽ, chúng ta sinh ra là dành cho nhau.

 

“Vậy thì, Vi Vi, xin em hãy lợi dụng đi, lợi dụng để thoát khỏi trầm cảm, để rời xa Lục Xuyên Tễ, thậm chí để trả thù ta cũng , hãy cảm thấy rằng em cần , dựa dẫm vào , nếu cuối cùng em quen với điều đó, đối với , đó chính là một may mắn lớn.”

 

“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu khóc nữa thì Hứa cũng muốn khóc theo đấy, dậy ăn cơm thôi.”

 

Cửa đóng lại, tôi trốn trong chăn khóc không thành tiếng.

 

Tại sao tôi lại gặp Hứa Minh Trạch trong hoàn cảnh như thế này?

 

Cho dù tôi muốn dọn ra ngoài hay ở ký túc xá, Hứa Minh Trạch đều khéo léo gạt đi.

 

“Vi Vi, đã hứa với ba mẹ em sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ở đây, biết giải thích với bọn họ thế nào?”

 

“Vi Vi, ngày thường đi , cuối tuần đi học, mỗi ngày còn muốn đưa em về ăn cơm, em xem như thương Hứa, đừng để chạy ngược chạy xuôi nữa.”

 

“Vi Vi, Đào Đào sẽ chuyển đến sống cùng em.”

 

...

 

Ban đầu, hai người khác giới ở cùng nhau, dù có hơi bất tiện, không ai ngại ngùng. Hứa Minh Trạch luôn để ý đến cảm của tôi, không bao giờ gì dễ hiểu lầm.

 

Từ khi em Hứa đến, mỗi ngày tôi đều phải đỏ mặt vài ba lần, ấy rất hiểu tính tôi, lần nào cũng tôi vui vẻ.

 

Thời gian trôi qua, tôi cũng không phân biệt , là vì lý do của Hứa Minh Trạch quá thuyết phục, hay là tôi không muốn rời đi.

 

Nơi này quá tốt, tốt đến mức nó đã trở thành nơi tôi trốn tránh thực tại.

 

Được sưởi ấm, cảm nhận hạnh phúc, cho dù thế giới bên ngoài đảo điên, nơi này vẫn luôn có ngọn đèn sáng chờ tôi trở về.

 

Thời gian thoáng chốc trôi qua, đông qua xuân tới.

 

Ngày ấy, sau bữa cơm tối, Hứa Minh Trạch rửa chén trong bếp, điện thoại của để trên sofa rung liên tục, Đào Đào đã đi tắm, tôi tiện tay cầm lên định đưa cho .

 

Tay tôi vừa chạm vào điện thoại, một thông báo tin nhắn trên màn hình khóa hiện lên khiến tôi sững sờ. 

 

Hình đại diện đó? 

 

Là do tôi chụp, gửi cho một người nào đó, ấy thấy đẹp và dùng hình đại diện.

 

Tôi do dự lấy điện thoại của mình ra, gửi một tin nhắn cho “Người tốt bụng” trong danh bạ: [Có ở đó không?]

 

Chiếc điện thoại trên sofa ngay lập tức hiện lên một tin nhắn: [Có ở đó không?]

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...