Còn có một hình đại diện giống y hệt tôi, tên là “Mèo nhỏ”.
Tôi không tin, gửi thêm vài tin nhắn nữa, hỏi thăm hình gần đây của . Chiếc điện thoại kia cũng lần lượt “sao chép” từng tin nhắn.
Tôi không dám tin, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, lặng lẽ trở về phòng. Nhiều lần còn suýt rơi điện thoại của mình, tôi run rẩy mở WeChat của Hứa Minh Trạch và số điện thoại liên hệ của .
Ngày nhập học, tôi mới biết có hai số điện thoại, một cho công việc và một dùng cho cá nhân. Không ngờ tôi lại thêm cả hai tài khoản WeChat của ấy.
Quả nhiên, sau khi tìm kiếm, hai số điện thoại này tương ứng với hai tài khoản WeChat.
Không lạ khi người tốt bụng này dần mất liên lạc từ khi bắt đầu học cao học.
Không lạ khi Hứa Minh Trạch hiểu rõ sở thích, bệnh và tính cách của tôi ngay từ đầu.
Dù tôi là người bị “sắp đặt”, tôi không cảm thấy bản thân mình bị “ giỡn”, chỉ có nỗi đau lòng cho .
Tôi không phải người vô cảm, từ góc độ người đứng xem, đã quá nhiều, đối xử với một người tốt đến mức không mong đợi sự đền đáp, như thật sự đáng giá sao?
Tôi vẫn chưa từng đền đáp thứ gì!
Tôi áp sát vào cửa nghe tĩnh ngoài phòng khách, sau khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, vài giây sau, điện thoại tôi nhận một tin nhắn.
[Xin lỗi, gần đây thời gian học tập khá nhiều, không hay kiểm tra WeChat, cách em nhắn tin, có vẻ em hồi phục rất tốt, chúc mừng em!]
Rõ ràng là ở dưới cùng một mái nhà, chỉ cách một cánh cửa, chúng tôi giả vờ không quen biết nhau, vừa thân thuộc vừa giả vờ xa cách gửi mấy chục tin nhắn.
Tôi gần đây mất ngủ, ngủ không ngon, đề nghị ngâm chân trước khi ngủ.
Tôi .
Bên kia không nhắn thêm gì nữa.
Một lát sau, có người gõ cửa, Hứa Minh Trạch mang một ly sữa nóng đứng ở cửa: “Vi Vi, Đào Đào em ấy gần đây bị mất ngủ, hâm nhiều sữa nóng, em cũng uống một ly đi, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cảm ơn.” Tôi nhận ly sữa, chụp ảnh trước mặt , gửi tin nhắn với nội dung: [Hạnh phúc quá đi, vừa ai đó đưa cho một ly sữa nóng.]
Hứa Minh Trạch bình tĩnh liếc qua điện thoại của , sau đó ngước mắt với tôi: “Vi Vi, muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh cũng .” Tôi từ từ đóng cửa, lén trộm qua khe hở nhỏ, thấy vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin.
Điện thoại tôi rung hai lần: [Người đó có vẻ rất quan tâm em.]
Tôi trả lời: [Anh ấy đối xử với em rất tốt, đúng ra, chứng trầm cảm của em cũng là ấy giúp chữa khỏi, ấy còn ấy thích em.]
Sau đó tôi thử hỏi ấy: [Anh xem, em có nên ở bên ấy không?]
Bên kia im lặng một lúc lâu, tôi tưởng sẽ không trả lời nữa, vừa nằm xuống, điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn dài.
Thật sự là một đoạn rất dài.
[Xin lỗi, vừa rồi có việc bận. Anh nghĩ ở bên cạnh một người không phải vì cảm hay áy náy, mà là vì em thích người đó, muốn ở bên người đó, thế là đủ. Chuyện cảm không nên xen lẫn quá nhiều yếu tố bên ngoài, tính toán quá nhiều, ngược lại sẽ mất nhiều hơn . Vậy nên em hãy nghe theo trái tim mình, em thích người đó thì ở bên người đó, nếu không thích thì đừng đáp lại. Nếu em thấy người đó đối xử tốt với em, em không biết đáp lại thế nào, tại sao không thử chuyện với người đó? Nếu họ em thật lòng, không mong đợi sự đền đáp, em không cần quá lo lắng, sau này nếu em thành công, hãy nhớ giúp đỡ người đó.]
Cuối tin nhắn còn có một biểu tượng hài hước.
Đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này, tôi càng đọc càng cảm thấy đau lòng, hốc mắt không khỏi nóng lên, tôi chớp chớp đôi mắt, một giọt nước mắt suýt rơi xuống.
Hứa Minh Trạch, tại sao trên đời này lại có người tốt đến ? Tốt đến mức không ai nỡ tổn thương.
Tôi lau khô nước mắt, xóa đi viết lại dòng chữ trên điện thoại, cuối cùng chỉ gửi một câu: [Cảm ơn lời khuyên của , em sẽ xem lại trái tim mình.]
Một lúc lâu sau, bên kia chỉ trả lời một chữ: [Được.]
Tôi trốn trong chăn, ôm điện thoại vừa khóc vừa , không biết khóc vì chuyện gì, cũng không biết đang vì chuyện gì.
Dùng ván cờ tương tư của tôi, đi trận trầm cảm của .
Khi ở trường, lúc có nhiều người, Hứa Minh Trạch thường gọi lớn: “Đàn chị! Đàn em này muốn…”
“Anh đừng có muốn gì cả.”
Dù trông rất nghiêm túc, tôi luôn cảm thấy đang cố ý.
Một lần, tôi cờ gặp Lục Xuyên Tễ và Bạch Duyệt Duyệt, bọn họ nắm tay nhau đi từ phía đối diện.
Rõ ràng luôn tự nhủ phải buông bỏ, khi tận mắt thấy, lòng tôi vẫn nhói đau.
Lúc ấy, Hứa Minh Trạch đang đi cùng tôi, giữa chốn đông người, bất ngờ bế tôi kiểu công chúa: “Vi Vi, dưới đất có nước, cẩn thận trơn.”
Màn “khoe cảm” chói mắt này khiến mọi người xung quanh tôi với ánh mắt ghen tị hoặc trêu chọc, tôi xuống không , không xuống thì thật xấu hổ, chẳng biết gì ngoài việc giấu đầu vào áo khoác của .
Anh vui vẻ, lồng ngực khẽ rung , mặt tôi càng đỏ hơn.
Đi mười mấy bước, dừng lại, hỏi tôi: “Đàn chị, mặt còn đỏ không? Nếu còn đỏ, đàn em này có thể bế thêm một đoạn nữa.”
“Không đỏ nữa, không đỏ nữa, em tự đi .” Tôi vội vàng xua tay, nhảy từ trên người xuống như con chim cút.
“Tiếc ghê đó!” Anh giả vờ thở dài.
Tôi che mặt, nhanh chóng chạy ra xa, vẫn không buông tha cho tôi, giọng trầm ấm gọi với theo: “Đàn chị, đừng đi nhanh , chờ đàn em này với.”
Chờ cái quỷ ấy!
Sau đó, tôi không còn gặp lại bọn họ nữa.
Tôi biết, Lục Xuyên Tễ cố ý tránh né tôi, còn thời gian rảnh của tôi phần lớn bị Hứa Minh Trạch chiếm dụng.
Ở bên , tôi khó mà buồn bã, dường như không cho tôi có cơ hội đó.
Lục Xuyên Tễ và Bạch Duyệt Duyệt trở thành người , tin tức nhanh chóng lan truyền trên diễn đàn trường, dù gì thầy giáo Lục cũng là nam thần mọi người công nhận.
Khi tôi nghe tin tức này, chỉ cảm thấy đáng thương và buồn , nhạo chính mình, cũng thương bản thân mình, hai mươi năm cảm, trong mắt một số người chẳng đáng là gì.
Tôi và họ, chỉ là hai đường thẳng song song không liên quan đến nhau.
Bạn thấy sao?