Đêm mưa hôm đó thoáng qua trong đầu tôi.
Nước này có vấn đề...
“Lục Xuyên Tễ, buông em ra, buông em ra.” Tôi gào thét, cổ họng đau rát, giọng khàn đục như bị dao cứa vào cổ.
“Anh biết rõ em căm hận nhất điều gì, mà còn cố tái hiện lại nó trên người em, từng là người thân thiết nhất với em mà, tại sao lại như ?”
Trái tim tôi đau đớn như bị xé nát.
Dù tôi khóc lóc, hét, thậm chí dọa báo cảnh sát, Lục Xuyên Tễ vẫn im lặng bế tôi lên, đưa vào phòng ngủ của ấy.
“Vi Vi yên tâm, sẽ không gì em, chỉ không muốn em lấy người đàn ông đó, chịu đựng một đêm thôi, qua đêm nay là xong xuôi rồi.”
“Ngày mai, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta.”
Anh ấy bắt đầu cởi quần áo tôi.
Ngày mai? Ngày mai nếu người nhà thấy tôi nằm trần truồng bên người kế, bọn họ sẽ nghĩ gì?
Hứa Minh Trạch sẽ nghĩ gì?
Dù có tin tôi, một khi chuyện này lộ ra, gia đình sẽ tôi bằng ánh mắt thế nào? Cuộc hôn nhân này còn có cơ hội cứu vãn không?
Vì tôi, Hứa Minh Trạch sẽ phải chịu đựng áp lực lớn thế nào đây?
Thắt lưng bị kéo ra, tôi cảm thấy nhục nhã muốn ch.ế.t.
Lục Xuyên Tễ, ấy đã ở bên tôi hơn hai mươi năm, cuối cùng lại nhiều lần tôi đau đớn, ấy biết rõ điều tôi sợ hãi và căm ghét nhất, lại dùng chính cách đó để tổn thương tôi.
Tác dụng của thuốc càng lúc càng mạnh, cuối cùng tôi bị bao phủ trong bóng tối vô tận, cơ thể rơi mãi, rơi mãi...
Anh Hứa, tạm biệt , người của em.
“Vi Vi, Vi Vi, tỉnh dậy, tỉnh dậy…”
Giọng quen thuộc thân gọi tôi, tôi vô thức muốn mở mắt ra, những ký ức đêm qua ập đến khiến tôi hoảng loạn.
Tôi... tôi đã bị Lục Xuyên Tễ cưỡng bức...
Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện thật khó chịu, tôi gập người trên giường không ngừng nôn khan, Hứa Minh Trạch muốn ôm tôi, tôi vừa gạt tay ra vừa tuyệt vọng rúc vào góc giường.
“Đừng, đừng, xin , A Trạch, xin đừng chạm vào em.” Tôi khóc đến mức không thở nổi, đầu óc thiếu oxy mắt tôi mờ mịt.
Trong nước mắt mờ ảo, mạnh mẽ kéo tôi vào trong lòng: “Đừng sợ, Vi Vi, đừng sợ, không có gì xảy ra cả, đảm bảo, không có gì xảy ra, em vẫn là em, dù thế nào em vẫn là Vi Vi mà nhất.”
“Thật không?” Tôi không dám tin, gục vào ngực mà khóc, lòng vừa hy vọng vừa lo sợ.
“Thật! Anh Hứa chưa bao giờ lừa em, đêm qua đến kịp thời, ta chưa kịp gì, sau đó đưa em đến bệnh viện ngay. Bác sĩ nằm viện quan sát một thời gian, không sao thì có thể xuất viện.”
Anh vừa lau nước mắt cho tôi vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng sợ, Vi Vi, luôn ở đây.”
Tôi nắm chặt tay áo , cố gắng bình tĩnh lại, nước mắt không ngừng tuôn ra.
“Vi Vi, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn, năm sau em sẽ cùng chụp ảnh tốt nghiệp, chúng ta còn phải đi Bắc Cực ngắm cực quang, đi Nam Cực xem chim cánh cụt, em vẫn còn có . Nếu em bỏ cuộc, Hứa sẽ phải sao bây giờ?”
“Vậy nên, Vi Vi à, đừng bỏ lại một mình, không có em, Hứa cũng rất sợ đơn.”
Anh nâng mặt tôi lên, hôn lên trán tôi, trong mắt là vô số ánh sao sáng ngời.
Như một thanh kiếm tan bóng tối.
Đúng , tại sao tôi lại tự trừng bản thân, tổn thương người mình?
Tôi dùng sức gật đầu, giọng khàn đặc: “Được!”
Khi tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, mới nhớ hỏi về những gì xảy ra tiếp theo.
“Thuốc mê là do ta tự tổng hợp trong phòng thí nghiệm ở trường, liều lượng không nhiều nồng độ cao, nên em chỉ uống vài ngụm đã ngất.” Anh cẩn thận , tránh kích thích đến tôi.
“Bác Lăng chắc vẫn chưa biết, tối qua dì Lục gọi điện cho , chuyện này xử lý như thế nào, vẫn là một vấn đề nan giải…”
“Theo , em và ta là gia đình tái hợp, vừa là em danh nghĩa, vừa từng là người . Nhưng sau khi chuyện xảy ra, ta lại phủ nhận mối quan hệ, lần này còn dùng thuốc mê với em, nhiều lần khiến em phát bệnh trầm cảm.”
“Nhưng chuyện này một khi ra, dù Lục Xuyên Tễ có đi tù hay không, mọi người sau này sẽ rất khó hòa hợp. Dì có thể sẽ cảm thấy áy náy hoặc oán giận, còn bác Lăng vừa thương em, vừa phải đối diện với dì ấy, trong ba người sẽ có một cái gai không thể nhổ đi, mỗi lần nghĩ đến là đau, lâu dần, gia đình này có thể sẽ tan vỡ.”
“Về lý, ta đã lợi dụng phòng thí nghiệm của trường để tổng hợp chất cấm, nguy cho người khác, đã phạm pháp. Nếu không nghĩ đến em và bác Lăng, tối qua đã báo cảnh sát với tội cố ý cưỡng hiếp chưa thành, ta sẽ phải ngồi tù mười năm! Cái cốc nước dính thuốc đó dì Lục đã giao cho rồi.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giúp tôi bình tĩnh lại, sau đó do dự tiếp.
“Vi Vi, đây là một thế hết sức khó khăn, việc quyết định nằm ở em. Anh ủng hộ việc ta phải ngồi tù, tôn trọng sự lựa chọn của em, sẵn sàng cùng em gánh chịu hậu quả sau này, nên đừng sợ, hãy theo những gì em thực sự muốn.”
Tôi che mặt, nức nở: “Em, em không biết. Theo lý thì ấy phải chịu trách nhiệm, chúng em đã sống với nhau bao nhiêu năm, ba em đã già, dì Lục cũng già rồi, họ không nên phải lo lắng và bất an vì chuyện xảy ra giữa em và Lục Xuyên Tễ. Hai người họ đều là những người quan trọng nhất với em, em nghĩ có lẽ em sẽ chọn cách hy sinh bản thân, để mọi người yên ổn.”
Nói đến đây, nước mắt tôi lại không kìm mà chảy dài.
“Nhưng lòng em lại không cam tâm, tại sao ấy sai lại không phải chịu bất cứ hình nào? Còn em, em không gì sai, tại sao phải chịu đựng tất cả mọi thứ?”
Anh ôm chặt lấy tôi, áp đầu tôi vào ngực , như đang truyền cho tôi một nguồn sức mạnh.
“Vi Vi, nếu em tin , hãy để xử lý chuyện này, như có không?”
Bạn thấy sao?