Trong nhà lập tức trở nên náo loạn.
Khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, tôi thấy Lục Xuyên Tễ hốt hoảng lao về phía tôi.
“Vi Vi!”
Khi tỉnh dậy, tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc của bệnh viện.
Lục Xuyên Tễ ngồi bên cạnh, chống đầu ngồi ngủ.
Tôi lặng lẽ xuống giường, chân trần đi ra ngoài.
Tôi không biết mình sẽ đi đâu, tôi chỉ biết mình muốn rời khỏi đó, rời khỏi nơi khiến tôi ngột ngạt và khó thở.
Tôi trực tiếp bấm thang máy xuống bãi đậu xe, như sẽ không bị y tá chặn lại giữa chừng.
Trong bãi đậu xe, tôi đi loanh quanh vô định, nơi này ánh sáng mờ ảo, những góc tối dường như có quái vật ẩn nấp.
Thật ra tôi rất sợ tối, đặc biệt là sợ những chiếc xe không có đèn.
Tôi đi theo ánh sáng của lối thoát hiểm, sau đó ra phía bên ngoài.
Hóa ra bây giờ đã là nửa đêm, ngoài trời đang đổ cơn mưa lớn.
Tôi đi trong mưa, lúc đi lúc dừng, tóc tai rũ rượi, mặc bộ đồ bệnh nhân, trông như một kẻ điên chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Rõ ràng tôi rất sợ ra ngoài một mình.
Tôi vô giẫm phải một viên đá sắc nhọn, lòng bàn chân đau nhói, ngã nhào xuống vũng nước bùn, cảm thấy đầu gối đau rát.
Tôi đứng dậy, ngồi bất trên mặt đất, xung quanh xe cộ qua lại đông đúc, mọi người đều cẩn thận tránh né tôi.
Vừa lạnh vừa đói, mưa táp vào mặt không còn cảm giác gì, chẳng bao lâu sau, mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau, đầu đau như búa bổ.
Có một chiếc xe dừng lại phía sau tôi, bóng đèn trước xe nhắc nhở tôi rằng, có người đang đi đến với một chiếc ô.
Gương mặt của tên khốn ấy hiện lên trong đầu tôi, tôi chậm chạp nhận ra mình đang sợ hãi, tôi thực sự không còn sức để chạy nữa, chỉ có thể cố gắng nâng mí mắt lên, người đang tiến đến.
Đó là một người đàn ông lạnh lùng và sang trọng, rõ ràng là giữa mùa hè, cúc áo sơ mi của lại cài đến nút trên cùng, yết hầu của nổi rõ, tay rất trắng, cằm cũng rất đẹp, khi lên trên thì không thấy rõ nữa.
Anh ngồi xuống, nhét chiếc ô vào tay tôi: “Cầm lấy!”
Giọng điệu ra lệnh khiến tôi co rúm lại, vô thức ngoan ngoãn theo.
Anh xắn tay áo lên, định bế tôi, tôi lập tức lùi lại.
“Qua đây, đừng sợ, sẽ đưa em về nhà.”
Về nhà? Về nhà tốt lắm, ở nhà có mẹ, có ba, còn có gấu nhỏ nữa, ngủ một giấc thì mọi phiền muộn đều tan biến.
“Sao lại thành ra thế này? Thật phí công sức của một năm nay, nếu em không khá lên, sẽ đích thân ra tay.”
Tôi rúc đầu vào ngực , tủi thân nhỏ: “Anh đừng mắng em nữa không?”
Anh hơi sững lại, sau đó nhét tôi vào trong xe, xoa đầu tôi: “Được rồi, không mắng em, Vi Vi ngủ một giấc đi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”
Tôi gật đầu, co mình lại trên ghế sau rồi ngủ thiếp đi.
Hứa Minh Trạch:
Hứa Minh Trạch do dự mãi, cuối cùng cũng đưa người về nhà.
Anh lái xe qua cổng bệnh viện, cờ thấy Lục Xuyên Tễ đang tức giận tranh cãi với bảo vệ.
Anh lạnh một tiếng, nhấn ga, chiếc xe chạy xa.
Chỉ trong vài bước chân, Lục Xuyên Tễ và Lăng Vi đã lướt qua nhau.
Hứa Minh Trạch quấn chăn quanh người , chuẩn bị bế lên lầu, đột nhiên cựa quậy, xoay người trong lòng , nhắm mắt nghẹn ngào cầu xin.
“Em không muốn về nhà, Hứa, xin hãy cho em ở nhờ một đêm, chỉ một đêm thôi, em sẽ trả tiền.”
Thấy vẫn còn mê man, Hứa Minh Trạch thở dài: “Nếu em tin , tất nhiên sẽ không từ chối.”
“Em tin mà, Hứa, em sẽ trả tiền cho .” Cô giấu đầu vào chăn, dường như như khiến cảm thấy an toàn hơn.
Trên tầng.
Khi chuẩn bị nước ấm xong, đã ngủ rồi, nằm co ro trong một góc giường.
Trông như một con chó hoang không nhà.
Anh nhẹ nhàng gọi dậy: “Vi Vi, dậy đi, tắm nước nóng, không thì sẽ bị ốm.”
Cô mơ màng mở mắt, lại rúc đầu vào ngực , lẩm bẩm gọi một tiếng: “Ba, con khó chịu quá.”
Hứa Minh Trạch dở khóc dở , đành bế vào bồn tắm.
“Vi Vi, em tự tắm không?”
Ánh mắt vô hồn, yếu ớt đáp: “Cảm ơn Hứa.”
Thấy còn nhận ra mình, Hứa Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Em tắm trước đi, đi lấy đồ cho em.”
Hứa Minh Trạch định lấy đồ chưa mặc lần nào ra, nghĩ việc này có hơi mờ ám, ngược lại sẽ khơi dậy những ký ức không tốt của , tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Anh cầm chìa khóa xe, đến phòng tắm gõ cửa: “Vi Vi, trong tủ dưới bồn rửa có áo choàng tắm sạch, em mặc tạm đi, ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Bên trong không có tĩnh gì, lại gõ cửa: “Vi Vi, em có nghe thấy không?”
Tiếng nước chảy rào rào vang lên, đáp lại bằng giọng rầu rĩ: “Vâng, Hứa, cứ việc của mình đi, đừng lo cho em, cảm ơn đã cho em ở nhờ đêm nay, phiền rồi.”
“Bạn học với nhau cả, chuyện nhỏ thôi.”
Anh vừa thay giày, vừa gọi điện cho em Hứa, đầu dây bên kia rất ồn ào, chắc chắn ấy lại đang thức khuya chơi game.
“Hứa Đào Đào, em lại chơi game, tháng sau tiền tiêu vặt giảm một nửa.”
Không để ý đến tiếng mắng của đồng đội, em Hứa vội vàng thoát game: “Ôi trời ơi, trai của em, sao có thể đối xử tàn nhẫn với đứa em duy nhất của mình như ?”
Hứa Minh Trạch lười tranh cãi với ấy, bực bội : “Một bộ quần áo mới cho nữ, từ trong ra ngoài, sáng mai bảy giờ mang đến chỗ .”
“Ôi trời ơi… là con nhà ai bị ông già này hành hạ…”
“Học kỳ sau cắt luôn tiền tiêu vặt!”
“Ôi trời! Không!” Em Hứa vừa kêu gào vừa lục tủ quần áo: “Em sẽ ngay lập tức mang đến cho trai quý.”
“Không ! Đêm khuya em chạy lung tung cái gì? Sáng mai bảy giờ, không ngủ quên.”
Cúp điện thoại, tâm trạng của Hứa Minh Trạch rất tốt, ghé vào tiệm thuốc mua mấy loại thuốc cảm thông dụng, sau đó mới đi đến siêu thị.
Trong xe đẩy của , ngoài bộ đồ ngủ màu hồng, còn có hai chiếc đèn ngủ hình gấu trúc, một con gấu bông cao bằng người, bộ chăn ga gối đệm hình hoạt hình, đôi dép hình vịt vàng…
Lượn lờ giữa các kệ hàng hai ba lần, cuối cùng cũng lấy một bộ đồ lót nữ.
Anh nghĩ nhà mình trang trí toàn tông màu lạnh, theo phong cách tối giản, có lẽ không tốt cho việc phục hồi sức khỏe.
Bạn thấy sao?