2
Mọi chuyện đã xong, Chung Vãn Tuyết vui vẻ hẳn, vội vàng :
“Nhược Du, chiều nay em có việc phải , hay là em đi dạo cùng chị một chút nhé?”
Mắt chị ta sáng lên, còn tôi thì khẽ gạt tay ra, áy náy: “Xin lỗi chị dâu, em thật sự buồn ngủ quá, phải về phòng nghỉ ngơi đã.”
Chung Vãn Tuyết lập tức cau mày, định gì đó: “Nhưng mà…”
Trần Vân Chu nhanh chóng kéo tay chị ta, ngắt lời: “Anh biết em muốn thân thiết với Nhược Du, cũng không cần gấp đâu, để em ấy đi nghỉ trước.”
Mặt Chung Vãn Tuyết thoáng trắng bệch, lúc này mới nhận ra mình lộ quá nhiều.
Chị ta gượng xin lỗi tôi:”Là chị sơ suất, em đi nghỉ đi.”
Tôi gật đầu, quay người lên lầu.
Lưng quay đi, ánh mắt tôi băng lạnh.
Tôi biết rõ tại sao Chung Vãn Tuyết lại gấp gáp kéo tôi ra ngoài như .
Từ nhỏ chị ta đã hay xui xẻo: uống nước cũng bị sặc, dính gió lạnh là cảm sốt ngay.
Giờ tôi đã đeo vòng ngọc này, chỉ cần đi cùng chị ta gặp phải tai nạn, xui xẻo sẽ đổ hết lên tôi.
Vào phòng, khóa cửa lại, tôi đi thẳng đến bên cửa sổ.
Cửa sổ hé một khe nhỏ, chăm lắng nghe, tôi nghe thấy tiếng chuyện của hai người họ.
“Chồng à, rốt cuộc khi nào em mới thoát khỏi vận xui đây?”
“Nếu xui xẻo cứ ở trên người em, thì sau này con cái chúng ta…”
Giọng Chung Vãn Tuyết yếu ớt, đáng thương, đến cuối còn nghẹn ngào như sắp khóc.
“Vãn Tuyết, đừng dại. Có ở đây, sau này em sẽ bình an vô sự.”
“Nhược Du hồi nhỏ, ba mẹ từng nhờ người xem số. Con bé là mệnh tốt hiếm có, không chỉ có tài lộc mà thân thể cũng khỏe mạnh.”
“Nghe lời thầy, cứ đeo vòng ngọc cho tốt, rồi vận tốt của nó sẽ trở thành của em.”
Giọng Trần Vân Chu đầy thương xót, những lời ấy mà không chút do dự.
Như thể người bị đổi mệnh không phải là em ruột của mình .
Dù đã biết ta có thể nhẫn tâm vì chị dâu mà bất chấp tất cả, khoảnh khắc ấy, tôi vẫn thấy đau lòng.
Nhà tôi chỉ có hai em, từ nhỏ cảm đã rất tốt.
Mỗi lần tôi chuyện, Trần Vân Chu đều đứng ra nhận lỗi thay, một mình chịu .
Có đồ ăn ngon, trò chơi vui, tôi cũng đều chia sẻ với ta.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, người từng đối xử tốt với tôi như , lại có một ngày vì người khác mà tôi.
Tôi chậm rãi siết chặt tay, kìm nén cơn buồn nôn, tiếp tục lắng nghe.
Chung Vãn Tuyết tột cùng, thậm chí bật trong nước mắt: “Chồng à, may mắn duy nhất trong đời em chính là gặp .”
“Anh từng sẽ luôn đặt em lên hàng đầu, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho em, và thật sự đã .”
“Ngốc ạ, em là vợ , không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?” – Trần Vân Chu dịu dàng, đầy cưng chiều.
Hai người họ quấn quýt, chỉ là không bao lâu thì mới có thể đổi xong vận mệnh của tôi cho chị dâu.
Tôi đang sốt ruột, thì chị dâu bỗng nhận một cuộc gọi.
Không nghe rõ bên kia gì, chỉ thấy sau khi cúp máy, chị ta quay sang bảo Trần Vân Chu:
“Đồ em đặt đã tới rồi, họ hẹn em chiều nay đến lấy.”
“Chồng à, em với Nhược Du mới đeo vòng ngọc này, trong lòng em không yên, em muốn để con bé đi cùng.”
Nghe ra sự bất an của chị ta, Trần Vân Chu thương xót vô cùng:
“Vậy chiều nay em gọi nó dậy, để nó đi cùng em. Nhỡ đâu thật sự gặp nguy hiểm, nó cũng có thể thay em chắn một phần.”
Ánh mắt tôi lạnh lẽo.
Chiều nay chính là lần đầu tiên vì chiếc vòng ngọc mà tôi gặp chuyện.
Tôi nhớ rõ, lúc đi cùng chị dâu lấy đồ, đột nhiên bị một chiếc bình hoa rơi trúng đầu phải nhập viện.
Cúi mắt suy nghĩ một lát, tôi giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Đến khi buổi chiều chị dâu vào phòng gọi, tôi liền đồng ý ngay.
Chị dâu vui mừng khôn xiết, còn trang điểm thật xinh đẹp, khoác tay tôi rồi kéo ra ngoài.
“Nhược Du, tối qua em chưa nghỉ ngơi tốt, mà còn để em đi cùng chị, thật ngại quá.”
“Thế này nhé, lát nữa nếu em thích cái túi nào, chị sẽ mua cho em, dù sao cũng là em trả tiền.”
Chị ta mỉm dịu dàng, ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt ấy vài giây.
Bạn thấy sao?