4
“Á! Trần Nhược Du, mau cứu tôi, mau gọi cấp cứu!”
Chị ta mặt trắng bệch, bất nằm trên đất.
Người xung quanh nhanh chóng vây lại, kẻ hóng chuyện, kẻ chụp hình.
Tôi không vội cứu, dù sao chị ta cũng độc ác, vừa rồi còn muốn tôi thay chị ta chịu nạn.
“Chị… chị dâu…” – tôi giả vờ bị dọa sợ quá, mấy giây sau mới phản ứng, khó khăn bò dậy, lao tới, lóng ngóng vết thương của chị ta.
“Nhiều máu quá, phải sao bây giờ?”
Chị ta vết thương, môi run run, tức tối mắng tôi: “Em ngu à? Mau gọi cấp cứu đi chứ còn gì nữa!”
Đợi máu chảy gần đủ, tôi mới giả vờ như sực nhớ ra, lấy điện thoại gọi xe cứu thương.
Anh trai tôi đến bệnh viện, thấy chị dâu nằm trên giường bệnh, liền tức giận chất vấn tôi:
“Nhược Du, em đi cùng chị dâu, sao không trông chừng ấy?”
“Cơ thể chị dâu vốn yếu rồi mà…”
Chị dâu nằm đó, mắt đỏ hoe nghe Trần Vân Chu trách tôi.
Chị ta không hề chính mình là người cố vượt đèn đỏ, lại ra vẻ ấm ức như thể bị tôi liên lụy.
Nụ trên mặt tôi nhạt dần: “Anh, em đi cùng chị dâu thật, chính chị ấy kéo em vượt đèn đỏ, trách nhiệm không phải ở em.”
Trần Vân Chu sững người, sau đó nhíu mày: “Nhưng em cũng nên cản chị ấy lại chứ…”
Chưa dứt lời, chị dâu đã đưa tay kéo tay áo ta, rơi lệ tự trách: “Chồng à, đừng trách Nhược Du, hôm nay đúng là lỗi của em.”
“Lúc đó em nóng ruột quá, thấy đường không có xe liền muốn qua nhanh, nào ngờ lại có một chiếc lao tới…”
Giọng chị ta đáng thương, khiến Trần Vân Chu lập tức đau lòng.
Ngay trước mặt tôi, ta dỗ dành chị ta, rồi giận dữ kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.
“Nhược Du, từ khi nào em trở nên không hiểu chuyện như ?”
“Hôm nay chị dâu em sai thật, chị ấy bị thương, vốn đã khó chịu trong lòng, sao em lại cứ phải mấy lời đó trước mặt chị ấy?”
“Anh đã với em bao nhiêu lần rồi? Chị dâu em từ nhỏ gia cảnh không tốt, chưa từng sống sung sướng. Là người trong nhà, chúng ta nên bao dung và chăm sóc cho chị ấy nhiều hơn mới đúng.”
Nghe nửa câu, tôi không nhịn bật khẩy.
“Anh à, vợ là do cưới, muốn đối xử với chị ta thế nào thì tùy. Nói với em nhiều như gì?”
“Không biết còn tưởng cưới vợ về cho em ấy chứ.”
Trần Vân Chu sững lại, không dám tin tôi, trong mắt đầy nghi hoặc: “Sao em có thể ? Nhược Du, từ lúc gặp em đến giờ, em cứ lạ lạ thế nào. Rốt cuộc em sao ?”
Giọng điệu ta đầy khó hiểu, trong mắt còn thoáng qua chút hoảng loạn, như sợ tôi phát hiện gì đó.
Ánh mắt ta liếc xuống cổ tay tôi, thấy chiếc vòng quen thuộc, sắc mặt mới dịu đi.
Trong lòng tôi lạnh lùng , ngoài mặt cũng chẳng dễ chịu: “Anh cứ hỏi chị dâu đi, em đi mua cơm.”
Nói xong, tôi hất vai ta, bước xuống lầu.
Hai phút sau, tôi lại quay về cửa phòng bệnh.
Trần Vân Chu nhíu mày, đang hỏi chị dâu: “Vợ à, em và Nhược Du rốt cuộc có chuyện gì? Sao trông con bé giống như có ý kiến với em ?”
Chị ta ấp úng hồi lâu, rồi tự trách: “Khi đó em nóng vội quá, không cẩn thận đẩy ngã Nhược Du, nó suýt bị xe tông. Là lỗi của em.”
Trần Vân Chu thở phào: “Anh còn tưởng chuyện gì lớn. Em cũng là vô ý thôi, nó sao mà chuyện gì cũng tính toán như thế, đã lớn rồi còn không hiểu chuyện.”
Trong huống nguy hiểm đến thế, ta không hề nghĩ đến hậu quả cú đẩy của chị ta.
Trong mắt ta, chỉ thấy tôi là người quá tính toán.
“Anh vừa rồi, vòng ngọc trên tay nó vẫn nguyên vẹn, em yên tâm.”
“Hôm nay mới bắt đầu, vòng ngọc còn chưa phát huy tác dụng. Thầy rồi, chờ nó đeo đủ bảy ngày, mệnh tốt sẽ hoàn toàn chuyển sang cho em.”
“Vợ à, mấy hôm nay em cứ yên tâm ở lại bệnh viện dưỡng thương, đừng chạy lung tung nữa.”
Dặn dò mấy câu xong, hai người lại dính lấy nhau.
Tôi đứng dựa tường, cuối cùng mới thở phào.
Hôm nay đi cùng chị dâu mạo hiểm, chính là để xác nhận tác dụng của vòng ngọc.
Giờ đã rõ ràng, tôi chẳng còn lý do ở lại bệnh viện chăm sóc chị ta.
Bạn thấy sao?