Đánh Mất Người Phụ [...] – Chương 7

7

Thẩm Nam Ý, Phó Tây Châu.

Tên đã gắn kết, ai nghe cũng bảo trời sinh một đôi.

Tôi từng ngây thơ nghĩ sẽ hiểu, sẽ thấu, sẽ biết tôi muốn gì.

Nhưng cuối cùng phát hiện, chúng tôi mãi mãi thuộc về hai thế giới khác nhau.

Cho dù tôi, cũng không thể lấp đầy khoảng cách đó.

Đôi mắt Phó Tây Châu thoáng run rẩy, như bị đâm thẳng một nhát.

Tôi vẫn , giọng đều đều:

“Anh và Lâm Chi, ở nơi tôi không thấy, đã tất cả những việc nên và không nên .

Hẹn hò hàng chục lần, trong đó không ít lần ngay tại căn nhà này – nơi chúng ta gọi là ‘tổ ấm’.

Phó Tây Châu, tôi thấy bẩn.

Dù không có những chuyện đó, chúng ta cũng vốn dĩ không còn hợp nhau.

Ly hôn đi.”

Lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận, đặt ngay trước mặt .

Khác với trước, không xé tan nó nữa.

Bàn tay run rẩy cầm lấy bút, mắt đỏ hoe, chằm chằm bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn” thật lâu.

Ngay trước khi ký, chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ thê lương:

“Nam Ý, em đã bắt đầu không còn … từ khi nào?”

Tôi ngẩn người một thoáng.

Nhưng vẫn chọn thành thật.

“Tôi luôn .”

Trong mắt Phó Tây Châu lóe lên sự kinh ngạc, xen lẫn vui mừng và .

“Vậy chúng ta…”

“Chúng ta cũng không thể ở bên nhau nữa.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang.

“Bởi vì nhiều lần tôi đều thấy rõ, chúng ta vốn không phải là người của cùng một thế giới.

Cho dù tôi , thì đã sao?

Tình chẳng đáng gì cả. Thế giới này có quá nhiều vấn đề mà không thể giải quyết .

Nếu chọn , có nghĩa là tôi sẽ không thể sống là chính mình. Như thế quá đau khổ.

Phó Tây Châu, cho dù sau khi ly hôn, tôi vẫn mong tốt lành, mong hạnh phúc.

Nhưng tôi bản thân mình hơn.

Vậy nên, đi con đường rộng thênh thang của , tôi đi cây cầu độc mộc của tôi. Sau này, hãy tự chăm sóc tốt cho mình.”

Nói xong, tôi cầm bút ký tên lên thỏa thuận ly hôn, dứt khoát không chút do dự.

Ánh sáng trong mắt Phó Tây Châu vụt tắt từng chút, đến khi hoàn toàn lụi tàn.

“Được.”

Một giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, bỗng bật .

“Nam Ý, thừa nhận bao năm nay chưa từng thực sự hiểu em.

Nhưng bất kể khi nào, cũng nghe em. Nếu ly hôn là điều em muốn, thì đồng ý.”

Anh khép mắt lại, hít sâu một hơi, rồi một mạch ký tên xuống văn bản ly hôn.

Lồng ngực tôi nhói đau từng cơn.

Nhưng tôi tự nhủ, chịu thêm chút nữa rồi sẽ qua.

________________

Trên đường cầm bản ly hôn trở về, đầu óc tôi tràn ngập những ký ức cũ.

8 tuổi, Phó Tây Châu leo như khỉ lên cây, hái cho tôi quả táo ngọt nhất.

10 tuổi, khi chơi trò gia đình, chủ nhận tôi “vợ”.

13 tuổi, đã biết giữ khoảng cách với con khác, vẫn nắm tay tôi.

15 tuổi, sáng nào cũng mua cho tôi bữa sáng và một hộp sữa.

18 tuổi, dù bao gọi là nam thần, chẳng ai, chỉ quỳ một gối giữa sân bóng, tỏ với tôi.

Nửa đầu đời của chúng tôi từng đẹp như thơ.

Từ đương đến kết hôn, thuận lợi hơn bất kỳ ai.

Thuận lợi đến mức khiến người khác ghen tỵ.

Ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ đầu bạc răng long, không ngờ cuối cùng lại đi đến ly hôn.

________________

Mặt tôi dần ướt, cứ ngỡ trời đổ mưa.

Ngẩng đầu lên, trời xanh trong vắt.

Tôi nhảy ùm xuống hồ bơi.

Mỗi khi muốn khóc, tôi đều chọn bơi.

Nước mắt hòa vào làn nước, chẳng ai thấy , thậm chí ngay cả tôi cũng chẳng nhận ra.

Tôi giỏi quá phải không?

Là phụ nữ mạnh mẽ, cho dù có bị thương, cũng phải tự tìm một góc khuất không ai thấy, lặng lẽ liếm láp vết thương.

Bởi vì đa phần thiên hạ đều giả tạo đến tận xương tủy.

Ngoài miệng thì đồng cảm, trong lòng lại hả hê chế giễu.

Tôi tự nhủ với lòng:

Thẩm Nam Ý, đây là lần cuối cùng mày khóc vì Phó Tây Châu.

Khóc xong, tất cả cũng chấm dứt.

________________

Tôi chính thức nộp đơn, rời khỏi tập đoàn Phó thị.

Trong giới, nghe tin tôi – kẻ “liều mạng vì công việc” – rời đi, ai nấy vội vàng ra sức lôi kéo.

Nhưng tôi đều lần lượt từ chối.

Làm cho người khác, chẳng bằng tự mình chủ.

Công ty tôi nhỏ, từng bước dựng, tôi tin rồi sẽ như quả cầu tuyết, lăn càng ngày càng lớn.

Bùi Tri Diễn trở thành khách hàng hợp tác lớn nhất của công ty tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...