Trời về khuya, ngoài cửa sổ dần có tĩnh.
Tôi tắt hết đèn, trốn xuống dưới gầm bàn.
Tôi thấy một bóng đen bò vào từ cửa sổ rồi chạm vào giường tôi.
Anh ta nhẹ:
"Cuối cùng cũng cởi cái chuông chết tiệt đó ra. Nếu không có nó thì tôi thành công từ lâu rồi."
Trần Tiền nóng lòng muốn nhấc chăn lên, những gì hắn ta thấy là lại là Tiểu Y đang bị trói chặt nằm trên giường.
Chiếc chuông mà Thanh Lan đưa cho tôi vẫn còn ở ký túc xá nên tôi nhặt nó lên, hướng về phía Trần Tiền rồi khẽ lắc để phát ra âm thanh.
Lần trước, tôi phát hiện ra rằng Thanh Lan và Trần Tiền không hợp nhau.
Bây giờ chỉ có thể để trai cò đánh nhau.
Quả nhiên, Trần Tiền đang đứng bên giường run lên mấy cái.
"Cô cố gọi tôi đến đây à?"
"Cô biết rồi à?"
Tôi bước tới với chiếc chuông trên tay:
"Người dùng chiếc lược đó để lại ấn ký trên người tôi chính là ."
Nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn ta, tôi không nhịn hỏi:
"Nhưng tôi không hiểu nổi, tại sao lại dùng phương pháp này mà còn cố ý cho tôi biết?"
Trần Tiền bị tiếng chuông tra tấn đến mức ngồi sụp xuống đất, bịt tai lại rồi hét lên:
"Muốn thực hiện Mị Quỷ chi thuật, phải để người sống thấy ma quỷ trước."
"Bằng cách này, họ mới có thể bị đưa xuống địa ngục và trở thành vật hiến tế.”
“Nếu như đã không tin vào quỷ thần thì sao có thể thấy những thứ đó?”
Tôi từng bước đến gần hắn ta:
“Hết lần này đến lần khác, muốn tôi như , rốt cuộc là vì cái gì?”
"Đương nhiên là để lấy đi linh hồn của , biến thành một xác sống không hồn."
"Đáng tiếc ả nữ kia vẫn luôn chống lại ta!"
Nói xong, hắn cắn đầu lưỡi chỉ vào chiếc chuông trong tay tôi rồi phun ra một ngụm máu.
Dù tôi có lắc nó thế nào thì chuông cũng không còn reo lên nữa.
Bạn thấy sao?