Để Tôi Giúp Cô [...] – Chương 1

Nhiệt độ lên tới năm mươi độ, cùng phòng của tôi – Chu Lâm Lâm – không mua vé xe về quê, cầu xin đến nhà tôi tránh nóng.

Kiếp trước, tôi thấy tội nghiệp Chu Lâm Lâm không có chỗ ở, nên đã để ta vào nhà tôi ở.

Không ngờ lúc mở cửa ra, sau cánh cửa là một đám người. Cô ta dắt theo cả gia đình tới.

Cả nhà họ ăn của tôi, mặc của tôi, dùng đồ của tôi, cuối cùng còn muốn gả tôi vào rừng sâu, vợ cho ông trai độc thân già của ta.

Tôi không chịu nổi sự sỉ nhục đó, đâm đầu chết trong chuồng heo.

Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày Chu Lâm Lâm tới cầu xin tôi giúp đỡ.

1

Tay tôi đang đặt trên tay nắm cửa.

Chỉ cần xoay một chút nữa là mở rồi.

Nhưng tôi toàn thân run rẩy, sợ đến mức lập tức rụt tay lại.

Chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là tôi đã để Chu Lâm Lâm và cả nhà ta vào nhà!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sau cánh cửa, là giọng đáng thương của Chu Lâm Lâm:

“Ngữ Yên ơi, mở cửa đi, là tôi, Chu Lâm Lâm nè.”

Kiếp trước, tôi thấy ta đáng thương, lại còn là sinh viên nghèo.

Sau khi ta rưng rưng nước mắt kể lể với tôi, tôi đã đồng ý cho ta ở nhờ hai tháng, đợi đến khi khai giảng thì cùng nhau về trường.

Không ngờ, quyết định đó lại hủy hoại cả cuộc đời tôi.

Vừa mở cửa ra, tôi thấy Chu Lâm Lâm dẫn cả nhà đứng chật ních trước cửa.

Mở cửa ra rồi thì không kiểm soát hình nữa.

Cả nhà họ ngang nhiên chen vào, chiếm lấy căn nhà của tôi.

Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, ta lén lấy điện thoại của tôi, rồi “đường hoàng” kiểm soát tôi.

Tôi không thể báo cảnh sát, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của họ, bị ép sống cùng dưới một mái nhà.

Cuối cùng, bị cả nhà tham lam của Chu Lâm Lâm lừa vào rừng sâu mà mất mạng.

Tôi mở camera giám sát trước cửa lên, chỉ thấy một màu đen.

Rõ ràng họ đã có kế hoạch từ trước, dùng băng keo che ống kính lại.

Tiếng gõ cửa từ “cốc cốc” nhẹ nhàng chuyển thành “bùm bùm bùm” mạnh bạo.

Tiếng càng lúc càng lớn.

“Ngữ Yên ơi, cậu có ở nhà không? tôi nhớ rõ đây là nhà cậu mà! Địa chỉ không sai đâu á!”

“Ngữ Yên? Đừng sợ, tôi là cùng phòng của cậu – Chu Lâm Lâm nè. Mở cửa đi, nóng quá chịu không nổi rồi –”

Tôi trốn bên trong, im lặng không đáp.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Chu Lâm Lâm gửi đến:

“Ngữ Yên , tôi không mua vé xe về quê, giờ thật sự không có chỗ nào ở cả. cậucho tôi ở nhờ vài ngày không ạ? 🥺”

Tôi lạnh lùng một tiếng, chẳng buồn trả lời.

Kiếp trước, chính vì thấy ta tỏ ra đáng thương, lại thêm vẻ ngoan hiền ở trường, tôi mới mềm lòng cho ta vào nhà.

Dù sao cũng là cùng phòng, lại còn sẽ sống chung vài năm đại học, tôi cũng không muốn thù.

Nhưng không ngờ, Chu Lâm Lâm lại là kẻ vong ân bội nghĩa.

Tôi thẳng thừng phớt lờ tin nhắn, giả vờ như không có ở nhà.

Một tin cũng không trả lời.

Tin nhắn của Chu Lâm Lâm vẫn không ngừng gửi tới, chẳng mấy chốc đã lấp đầy khung chat.

“Ngữ Yên ơi, bên ngoài thật sự nóng quá, gần 50 độ rồi, cho tôi vào uống miếng nước không ạ? tôi sắp say nắng mất rồi…”

“tôi xin cậu đấy, ơn mà, ơn phước~”

Kèm theo đó là một sticker con lợn nước đáng .

Trong bốn người chúng tôi ở ký túc xá, Chu Lâm Lâm là người có hoàn cảnh khó khăn nhất.

Cô ấy thường ngày ít , trông ngoan hiền, có vẻ thật thà.

Chúng tôi – ba đứa còn lại – rất thương cảm, thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt, thậm chí cả cơm miễn phí.

Còn giúp ấy xin học bổng hỗ trợ sinh viên nghèo và học bổng của khoa.

Nhưng Chu Lâm Lâm chưa từng một lần hồi đáp.

Lúc đó tôi nghĩ chỉ là tiện tay giúp đỡ, không cầu báo đáp, nên cũng chẳng bận tâm.

Nhưng giờ ngẫm lại, chỉ từ chuyện nhỏ như cũng có thể thấy rõ bản chất con người rồi.

Nghèo thì nghèo, đến đặc sản quê hương cũng chẳng từng mang cho cùng phòng một lần.

Cô ta đơn thuần chỉ muốn lợi dụng chúng tôi.

Mà tôi chưa bao giờ cho Chu Lâm Lâm biết địa chỉ nhà mình.

Tôi đoán chắc ta thấy từ đơn giao hàng của tôi, hoặc từ bảng thống kê địa chỉ lớp.

Tôi sống ở một căn nhà kiêm cửa hàng tạp hóa – tầng hai để ở, tầng một mở tiệm – ở khu vực khá hẻo lánh.

Vì tôi là con sống một mình nên đã sửa sang nhà rất chắc chắn.

Cửa có khóa mật mã đặc biệt, cửa sổ thì lắp kính chống đạn siêu bền.

Biết có đợt nắng nóng đỉnh điểm lên tới 50 độ, tôi còn cẩn thận đặt sẵn ba, bốn cái điều hòa, dự trữ đủ loại vật phẩm trong tiệm.

Nhưng không ngờ cuối cùng, tất cả lại thành “áo cưới cho người khác”.

Khi Chu Lâm Lâm dẫn cả nhà bước vào, ai nấy đều hài lòng với căn nhà kiêm cửa tiệm này.

Chưa kể, trai ta còn là gã độc thân lâu năm không tìm nổi vợ.

Và rồi… cả nhà ta lại nhắm đến tôi, muốn tôi con dâu họ.

“Tuy mày gầy, mông nhỏ, không hợp đẻ đái, thôi, mẹ chồng không chê đâu!” – Mẹ ta .

“Đến ngực cũng không có, tao xem mấy video trên mạng, mấy con streamer ai cũng ngực to, mông bự… tặc, cái mặt còn tạm , miễn cưỡng coi như xứng với tao.” – Anh trai Chu Lâm Lâm đánh giá thẳng mặt tôi.

Tôi đương nhiên không đồng ý, điện thoại thì bị họ lấy mất rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...