ết hết!”
Mấy nữ tu cười phá lên, chê bai tôi ngu ngốc, túm lấy tóc tôi nhét vào trong bể nước, ấn đầu lên ấn đầu xuống mấy chục lần.
“Con tiện nhân, đến đây rồi mà còn mơ tưởng đến đàn ông!”
“Quấn lấy đàn ông không rời, xứng đáng bị đưa vào lồng heo!”
“Thèm khát đàn ông của người khác, thế là đồ đê tiện!”
Tôi không có, tôi thật sự không có!
Bọn họ ép tôi: “Tao là đồ đê tiện, tao không xứng thích Cố Nhược, tao không xứng thở chung bầu không khí với anh ấy.”
Cho đến khi tôi lặp lại hàng trăm lần, bọn họ mới chịu thả tôi ra.
Một nữ tu vỗ vỗ vào mặt tôi: “Đồ đê tiện! Đáng bị trừng phạt.”
Một cảm giác ngột ngạt tràn ngập tâm trí tôi, tôi khụy xuống.
Bạn thấy sao?