5
Nhưng trong điện thoại, giọng của trợ lý càng thêm khẳng định:
“Thiếu gia, tôi không lừa . Tôi đã đích thân hỏi y tá, mẹ của Lâm thật sự đã qua đời vì phẫu thuật chậm trễ, cấp cứu thất bại.”
Điện thoại trong tay ta rơi xuống đất, vỡ đôi.
Anh quay sang tôi – kẻ đang quỳ dưới đất, tuyệt vọng đến tột cùng. Lần đầu tiên, ngồi xuống đối diện với tôi, giọng khàn hẳn đi:
“Nam Nam, chuyện lớn như dì mất, sao em không với ? Anh bây giờ mới biết… xin lỗi em.”
Anh ta đưa tay định ôm tôi. Tôi bừng tỉnh, lập tức đẩy mạnh, hét khàn giọng:
“Cút đi! Đừng chạm vào tôi!”
“Tống Hàn Thịnh, dám tôi chưa từng báo cho sao? Khi mẹ tôi nguy kịch, tôi đã gọi cho bao nhiêu cuộc, gửi bao nhiêu tin nhắn, kết quả thì sao? Anh đã gì hả!”
Anh bị tôi đẩy ngã xuống, ngồi bệt trên đất, gương mặt ngơ ngác. Cuối cùng cũng chợt nhớ ra – tôi chưa từng giấu giếm. Tôi đã dùng hết mọi cách để cầu xin quay về.
Khi ấy, tôi mẹ hấp hối trong phòng cấp cứu, quỳ gối cầu xin trời đất, mong có phép màu giữ lại người thân cuối cùng của tôi.
Tôi điên cuồng gọi điện cho , đến khi điện thoại cạn pin. Trong cuộc gọi, tôi khóc đến rách giọng:
“Tống Hàn Thịnh, em cầu xin , quay về không? Mẹ em sắp không qua nổi rồi, cả bệnh viện chỉ có có thể ca phẫu thuật này. Nếu không về, mẹ em nhất định sẽ chết! Anh biết mà, ba em mất từ khi em còn nhỏ, chỉ còn em với mẹ nương tựa lẫn nhau. Mẹ là người thân duy nhất của em, em không thể mất bà ấy!”
Những lời ấy, đều biết. Tôi chưa từng che giấu quá khứ, cũng chưa bao giờ thấy mẹ là điều khiến tôi xấu hổ.
Anh từng thề trước mặt mẹ, sẽ không để tôi chịu ấm ức, sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
Nhưng, trong khi trên điện thoại đồng ý quay về, thì ngay sau đó lại lật lọng.
Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, như thể biến mất khỏi thế gian.
Anh nhẫn tâm bỏ mặc tôi trong hành lang tĩnh lặng của bệnh viện lúc nửa đêm, để một mình tôi đối diện đường thẳng lạnh lẽo trên màn hình tim của mẹ.
Trước khi vào phòng cấp cứu, mẹ còn nắm chặt tay tôi, dặn dò từng lời:
“Nam Nam, nếu mẹ đi rồi, con nhất định phải sống thật tốt. Mẹ đã để dành một khoản tiền cho con, sau này nếu Tiểu Tống khiến con phải chịu ấm ức, con đừng nhẫn nhịn, hãy rời bỏ nó, sống cuộc đời tốt hơn.”
Tôi khóc nghẹn, siết tay bà:
“Mẹ sẽ không sao đâu, mẹ không nỡ bỏ con một mình đúng không? Mẹ yên tâm, Tống Hàn Thịnh đang trên đường về rồi, ấy sẽ cứu mẹ. Mẹ cố gắng thêm chút nữa thôi…”
Mẹ chỉ khẽ gật đầu, không gì thêm. Và lần gật đầu ấy, cũng là lần cuối cùng bà còn mở mắt.
Mãi đến sau khi bà ra đi, tôi mới hiểu tại sao mẹ lại những lời như .
Bà đã thấu, cảm giữa tôi và ta sớm muộn cũng đi đến kết cục. Cho dù có níu kéo, cũng chỉ là hồi quang phản chiếu.
Mẹ đã dùng chính cái chết của mình để dạy tôi một đạo lý – dù thế nào, bản thân mình mới là quan trọng nhất.
Lúc này, mắt tôi đỏ ngầu, căm hận dâng tràn:
“Tống Hàn Thịnh, là chết mẹ tôi. Chính !”
Con ngươi ta như bị kim đâm, co rút nhanh chóng. Anh xuống tro cốt vương vãi trên mặt đất, rốt cuộc mới run rẩy cất tiếng:
“Đây… đây thật sự là tro cốt của dì sao?”
Tôi nhếch môi, giọng đầy mỉa mai:
“Đúng . Anh không chỉ chết mẹ tôi, mà còn vứt bỏ tro cốt của bà. Bây giờ thỏa mãn chưa?”
“Tống Hàn Thịnh, tại sao không phải chết? Tại sao không phải là các người!”
Tôi gằn chặt ánh mắt, thẳng vào Diệp Thanh Nguyệt.
Trong mắt ta không có sợ hãi, chỉ có vẻ kiêu căng nhờ có người chống lưng:
“Chị Lâm Nam, sao chị có thể ? Em và sư huynh đâu biết trong đó là tro cốt của dì, còn tưởng chị gạt bọn em. Bây giờ dì thật sự mất rồi, em cũng buồn lắm chứ. Nhưng người chết như đèn tắt, người sống mới quan trọng nhất. Chị đừng đau lòng quá.”
Tôi rít qua kẽ răng:
“Nếu người chết là cha mẹ , liệu còn có thể thản nhiên buông lời như không!”
Nghe xong những lời lươn lẹo, đầy kịch tính của Diệp Thanh Nguyệt, tôi gào lên phẫn nộ.
Cô ta vừa nghe tôi nhắc đến gia đình mình thì lập tức đổi sắc mặt, nghẹn ngào trách móc:
“Chị Nam Nam, em có lòng tốt an ủi chị, sao chị lại nguyền rủa gia đình em?”
Cô ta quay sang Tống Hàn Thịnh, bộ dạng ấm ức như sắp khóc:
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/den-truong-minh-cua-me/chuong-6
Bạn thấy sao?