QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/den-truong-minh-cua-me/chuong-1
6
“Sư huynh, em biết mẹ của chị Nam Nam mất khiến chị ấy rất đau lòng, việc đó liên quan gì đến gia đình em? Nếu chị nhất định nghĩ là lỗi của em, thì em xin lỗi , dù sao chị ấy cũng là của .”
Nếu là trước kia, Tống Hàn Thịnh hẳn sẽ mắng tôi bé xé ra to, còn trách tôi để Diệp Thanh Nguyệt chịu ấm ức.
Nhưng lần này, ta lại cau mày, giọng có chút bực dọc:
“Đủ rồi, ấy tâm trạng không tốt, em bớt vài câu không?”
Diệp Thanh Nguyệt trợn to mắt, như không tin nổi tai mình.
Từ ngày ta về nước, ta gần như coi ta là báu vật. Ai khiến ta không vui, đều chẳng có kết cục tốt.
Còn nhớ lần có bác sĩ trong khoa tố cáo Diệp Thanh Nguyệt gian lận học thuật, thậm chí còn nghi ngờ ta đạo văn.
Khi ấy, ta nhào vào phòng việc của Tống Hàn Thịnh, khóc lóc nức nở suốt cả buổi.
Kết quả, ta lập tức dùng quan hệ cá nhân khiến vị bác sĩ kia bị khai trừ, còn bịa đặt chuyện bẩn thỉu để hủy hoại danh dự người ta.
Vị bác sĩ ấy đã gắng gượng nhiều năm, sắp thăng chức, nghe tin liền khuỵu gối xuống đất, nước mắt lưng tròng:
“Tống Hàn Thịnh, tôi tưởng ít ra còn là người công chính, không ngờ lại công tư bất phân đến mức này!”
Khi tin ấy truyền đến tai tôi, tôi sốc đến mức lập tức đến văn phòng cầu xin cho ông ấy. Nhưng vừa mở cửa, tôi thấy cảnh Diệp Thanh Nguyệt đang vùi mặt khóc trong lòng .
Thấy tôi, không hề lúng túng, ngược lại khi biết tôi đến để xin cho bác sĩ kia, tức giận quát:
“Người ta cho em chút lợi lộc, em đã mất phân biệt đúng sai rồi sao? Em có biết hắn đã bịa đặt những gì để Nguyệt Nguyệt không? Em chẳng biết gì mà còn bênh hắn. Hay là, em với hắn có gì mờ ám?”
Những lời cay nghiệt đó khiến tôi đau lòng đến mức ba ngày không ăn nổi, hạ đường huyết suýt ngất trong hành lang bệnh viện.
Cả bệnh viện sau lưng xì xào bàn tán, còn ta thì chưa bao giờ nghĩ mình sai.
Có lẽ, đáng lẽ từ khi ấy tôi phải thấu con người thật của ta – một kẻ hoàn toàn không xứng đáng với của tôi.
Tỉnh thần lại, tôi thấy Tống Hàn Thịnh đang đưa tay muốn nhặt tro cốt của mẹ lên.
“Nam Nam, thật sự không biết dì bệnh nặng như . Anh cứ nghĩ em bịa đặt, sai rồi. Xin lỗi, tha thứ cho , không?”
Ngay khoảnh khắc tay sắp chạm vào, tôi đẩy mạnh, giọng rít gào:
“Cút ngay! Đồ súc sinh! Anh có tư cách gì chạm vào tro cốt của mẹ tôi? Đừng bẩn con đường luân hồi của bà!”
Anh ta lảo đảo, trán đập vào viên đá, máu lập tức chảy ròng ròng xuống cằm.
Thấy thế, Diệp Thanh Nguyệt đau lòng hét lên:
“Lâm Nam, chị điên rồi sao! Việc gì cũng đổ lên đầu sư huynh? Nếu không phải chị thường xuyên dối trá, ấy sao lại không tin chị? Nói cho cùng, chính chị mới là kẻ gián tiếp chết mẹ mình, sư huynh mới là người vô tội!”
Tôi ngơ ngác, chưa kịp hiểu:
“Dối trá? Cô gì ?”
Cô ta tưởng tôi giả vờ, bộ dạng thật sự không biết của tôi, ta bất chấp sự ngăn cản của Tống Hàn Thịnh, kiên quyết tiếp:
“Còn gì nữa? Chuyện đứa con chứ gì. Khi đó chị và sư huynh mới chỉ một lần đã có thai. Chị dám chị không tính toán để chen chân vào hào môn, mơ bà lớn hay sao?”
Nghe , ký ức chua chát ùa về.
Tôi và Tống Hàn Thịnh quen nhau tại một buổi tiệc rượu, địa vị khác xa nhau – ta là nhân vật trung tâm, còn tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé, chẳng ai để mắt đến.
Đêm ấy, tôi bị một công tử nhà giàu bỏ thuốc, hoảng loạn bỏ chạy, lại lạc vào căn phòng có Tống Hàn Thịnh đang say khướt.
Thế là, chúng tôi xảy ra một đêm ngoài ý muốn.
Tôi vốn không hy vọng gì, chỉ lẳng lặng lấy chút tiền của rồi rời đi.
Nào ngờ, một tháng sau, tôi phát hiện mình có thai…
Ngày tôi đến bệnh viện thủ thuật bỏ thai, vô gặp Tống Hàn Thịnh. Khi biết tôi mang thai, ánh mắt thoáng phức tạp, cuối cùng vẫn sẽ chịu trách nhiệm.
Thế niềm vui ngắn chẳng tày gang. Cơ thể tôi yếu, đứa bé không giữ .
Tôi từng nghĩ, sau khi mất con, sẽ chia tay tôi. Nhưng chưa bao giờ mở miệng, còn tôi thì vờ như không hay, tiếp tục giữ danh nghĩa , ở lại bên .
Khi đó, dư luận ồn ào, tất cả đều tôi là “Cinderella giả tâm”, bày trò dùng đứa con để bước chân vào hào môn.
Bạn thấy sao?