10
Trong một buổi phỏng vấn truyền thông, có phóng viên dè dặt hỏi tôi về quãng thời gian từng chấn ấy.
Tôi vào ống kính, mỉm bình thản và kiên định.
“Quãng thời gian đó khiến tôi phải trả giá đắt, cũng giúp tôi hiểu rõ hơn rằng, một người phụ nữ trước hết phải biết bản thân mình, mới có thể có khả năng người khác và xứng đáng . Giá trị của , do chính định nghĩa.”
Câu chuyện và các thiết kế của tôi, nhờ trải nghiệm này, đã trao cho một ý nghĩa sâu sắc hơn, truyền cảm hứng cho vô số phụ nữ đang chật vật trong cảm và cuộc sống.
Một buổi chiều mùa đông, tôi nhận một bưu kiện lạ gửi từ viện dưỡng lão.
Bên trong là một lá thư.
Nét chữ xiêu vẹo trên phong bì là của Lục Tư Niên.
Tôi mở thư, bình tĩnh đọc hết.
Trong đó là lời xin lỗi và sám hối muộn màng, vô nghĩa.
Anh ta mình đã sai — sai vì ích kỷ, sai vì hèn nhát, sai vì coi sự cống hiến của tôi là lẽ đương nhiên.
Anh ta , đến khi sắp chết mới hiểu, người ta tự tay hủy hoại chính là người duy nhất thật lòng với ta trên đời.
Anh ta , nếu có kiếp sau, hy vọng có thể bù đắp cho tôi.
Tôi đọc xong, không giận, cũng chẳng buồn.
Chỉ nhẹ nhàng đặt lá thư ấy, cùng với quãng quá khứ đã chết từ lâu, vào máy hủy giấy.
Vài ngày sau, tôi nghe từ một người chung rằng Lục Tư Niên đã qua đời.
Lục Vãn Tình nghe tin trai mất trong tù, cho là đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Cô ta mất đi chỗ dựa và niềm bám víu duy nhất trên đời, hoàn toàn sụp đổ.
Còn tôi, lúc ấy đang đứng trong gian triển lãm của Tuần lễ Thiết kế Milan, tác phẩm “Tái Sinh” của tôi trưng bày ở vị trí nổi bật nhất.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống, như ánh mặt trời phủ lên người tôi.
Nhìn dòng người từ khắp nơi trên thế giới chậm rãi bước qua chiêm ngưỡng, trong lòng tôi chỉ có sự bình yên.
Cuộc đời tôi, sau khi lời tạm biệt với quá khứ mục ruỗng, cuối cùng… đã lật sang một trang hoàn toàn mới.
(hoàn)
Bạn thấy sao?