Di Ngôn Của Mẹ – Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cụp mắt xuống, che đi vẻ chế giễu lạnh lẽo trong đáy mắt, cầm điện thoại lên, gửi cho luật sư Chu một tin nhắn WeChat.

“Thầy Chu, con mồi đã vào lồng.”

“Họ đã tự miệng thừa nhận toàn bộ nội dung thỏa thuận bồi thường. Bản ghi âm này là bằng chứng tốt nhất cho ý đồ lừa đảo và thiệt thực tế họ ra cho tôi.”

“Chúng ta có thể cầu bồi thường mang tính trừng rồi.”

“Trò chơi này, từ đầu đến cuối, quy tắc đều do tôi định đoạt.”

18.

Trần Khải và mẹ hắn việc hiệu quả đến đáng sợ.

Ba ngày sau.

Một bức “Thư xin lỗi” đầy chân thành, từng chữ như nhỏ máu, đã đặt trước mặt tôi.

Trong thư, Trần Khải là kẻ hồ đồ bị mỡ heo che mắt.

Mẹ hắn là bà lão hồ đồ nông cạn.

Toàn bộ bức thư đều khẩn cầu tôi, xét đến “bản tính không xấu” của Trần Khải, mà cho hắn một con đường sống.

Họ thậm chí còn bắt đầu livestream tiến độ gom tiền, mỗi ngày gửi WeChat báo cáo hôm nay vay được ba vạn, ngày mai lại góp thêm hai vạn.

Cái dáng vẻ hèn mọn tích cực đó, cứ như thể chỉ cần gom đủ tiền là có thể nhận được một “lá bùa miễn tử”.

Tôi nhìn lá thư đó, mỉm cười.

Cho đến giây phút cuối cùng, điều họ nghĩ đến vẫn là thế nào để dùng cái giá nhỏ nhất mà xoa dịu cơn giận của tôi.

Đáng tiếc, họ đã bái nhầm thần.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-ngon-cua-me/chuong-8.html.]

Ngay lúc họ tưởng chừng chiến thắng đã trong tầm tay, tôi nhận được điện thoại của luật sư Chu Minh Sơn.

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ổn như chuông ngân.

“Tô Nhiên, nội bộ văn phòng luật đã xử lý xong rồi.”

“Luật sư có hành vi vi phạm quy định đó đã bị sa thải, và văn phòng luật sẽ kiến nghị Đoàn luật sư thu hồi giấy phép của hắn.”

“Để lấy lại danh tiếng cho Thịnh Đức, và cũng để trả lại công bằng cho em, vụ án của em, đích thân tôi sẽ đại diện.”

“Mọi chi phí do văn phòng luật chi trả.”

Tôi cầm điện thoại, đi đến bên cửa sổ.

“Cảm ơn thầy, thầy Chu.”

“Đây là điều em xứng đáng nhận được.” Giọng luật sư Chu thoáng chút ý cười, “Em rất tốt, bình tĩnh ghi âm, dẫn dụ đối phương tự chứng minh hành vi lừa đảo, rồi dùng truyền thông và bảo toàn tài sản trước khi khởi kiện để ‘đóng đinh’ họ. Tô Nhiên, cái tâm tính này, nhiều luật sư gạo cội cũng phải tự thấy hổ thẹn.”

Tôi nhẹ giọng nói: “Là thầy dạy tốt.”

“Không,” luật sư Chu nói, “là chính em, tự học tốt.”

“Chuẩn bị đi, ngày ra tòa, chúng ta không chỉ đòi lại những thứ thuộc về em, mà còn phải cho họ biết, tham lam và ngu xuẩn phải trả giá.”

Cúp điện thoại, tôi xé nát bức thư xin lỗi đó thành từng mảnh nhỏ.

Hòa giải?

Cái gọi là “đồng ý” của tôi, chẳng qua là để lại một cái hang cho chuột chạy trốn.

Đợi nó liều mạng chui qua, mới phát hiện đầu kia của cái hang là lưỡi d.a.o đã mài bén từ lâu.

Tôi cần thời gian để đội ngũ của thầy Chu can thiệp, càng cần phải khiến họ hoàn toàn buông lỏng cảnh giác dưới sự tê liệt bởi hy vọng.

Giờ thì, d.a.o đã mài bén rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...