Triệu Thác thề nguyền với ta: "Đừng lo. Chỉ cần ta không đồng ý, bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện ép ta cưới nữ nhân khác. Vị trí Thế Tử Phi của Nam An quận vương phủ, ta chỉ để lại cho nàng."
Ngồi trong xe ngựa xe hoa của quận vương phủ, nghe Triệu Thác đảm bảo, ta càng thêm phiền muộn.
Ta từ đất nước xã hội chủ nghĩa, tư tưởng bình đẳng, tự do xuyên đến một quốc gia phong kiến theo chế độ quân chủ, lại còn là hồn xuyên đến nô tỳ, hoàn toàn không có chút quyền lợi nào, đã rất bi thảm rồi.
Khó khăn lắm ta mới để cuộc sống trôi qua thoải mái một chút, có quỷ mới biết từ đâu lại xuất hiện một Thế Tử gia âm hồn bất tán. Hẳn là đang cố hết sức kéo ta về hướng Hoàng Tuyền thì có…
Lần đầu tiên, ta thu hồi lại thái độ khiêm tốn nghe lời, hai mắt mở to chằm chằm Triệu Thác.
"Ngài không chỉ không có khả năng cưới ta Thế Tử Phi, hơn nữa trong lòng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới ta sẽ trở thành Thế Tử Phi của ngài. Để ta đoán kế hoạch của ngài nhé..."
"Ngài không muốn cưới nương mà kế mẫu đã trúng, lại không tìm nương kia có khuyết điểm gì, chỉ đành tự hấp nước bẩn lên người mình."
"Làm ầm ĩ tới mức người ngã ngựa đổ* cũng muốn cưới một nha hoàn ti tiện về Thế Tử Phi, ai cũng sẽ cảm thấy ngày thật hoang đường. Dưới huống như , người thương tiếc nữ nhi sẽ nhượng bộ. Nếu như kiên trì gả nữ nhi qua, chắc chắn sẽ đội lên đầu cái mũ a dua nịnh nọt, chỉ coi trọng lợi ích."
"Đến lúc đó Hoàng thượng và Thái hậu thương ngài như thế chắc chắn sẽ nghĩ tới đây là mưu kế của kế mẫu."
Mỗi một câu ta ra, tươi trên mặt hắn sẽ ít đi một phần, cuối cùng đối diện ta với gương mặt vô cảm.
"Điểm duy nhất ta không hiểu chính là, ngài cmn tại sao lại chọn ta quân cờ? Trong Nam an quận vương phủ không có lấy nổi cmn một nha hoàn hay sao?"
Nam nhân bỗng nhiên lại , giống như ta đã đoán trúng tâm tư của hắn, khoảnh khắc thẹn quá hóa giận đã tan thành mây khói. Hắn : "Để ta cho ngươi biết vì cái gì."
Hắn rướn người lên một chút, đè thấp âm thanh: "Ta biết ngươi đã từng tìm cách chạy trốn. Ta đã gặp ngươi ở bến tàu, khi đó ngươi vẫn còn là nha hoàn ở Tuyên Bình Hầu phủ."
Đồng tử hơi co rút lại.
Đúng , ta đã từng tìm cách chạy trốn. Ở thời điểm mà ta vẫn không có cách nào lý giải nguyên tắc của thời đại này, ta vẫn chưa ý thức thân phận của mình, lợi dụng lúc giúp tam tiểu thư ra ngoài việc, ta đã chạy trốn.
Ta còn cho rằng từ đây trời cao biển rộng, tùy ý mà sống, cuối cùng lại phát hiện khế ước bán mình vẫn còn đang nằm trong tay chủ tử. Nếu như báo lên quan phủ, nhất định sẽ bị đánh c.h.ế.t. Ở cái thời đại này, không có giấy thông hành, không có chứng minh thân phận, ta không thể đi đâu .
Bến tàu mà Triệu Thác nhắc tới, chính là địa điểm mà lần chạy trốn cuối cùng đó ta đã phải dừng lại. Ta quay về Hầu phủ, không để lộ dấu vết nào, giả vở như mình mới đi việc về.
Thân thiết như tam tiểu thư cũng chưa từng nghi ngờ ta, ta còn cho rằng thần không biết quỷ không hay, thật không ngờ Triệu Thác vừa thấy ta ở bến tàu, đã đoán mọi chuyện.
"Thật ra cũng không khó đoán lắm. Khi ngươi ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư của ngươi, tuy rằng vẫn luôn ngoan ngoãn cúi đầu, khiêm tốn, nghe lời, trong ánh mắt đều là không cam lòng, khinh thường và bất mãn."
"Mặc dù ngươi là một nô tài trong lòng ngươi lại không coi bản thân mình là một nô tài. Đêm hôm khuya khoắt như ngươi lại xuất hiện ở bến tàu, ta chỉ cần sai người điều tra một chút những con đường ngươi đã đi qua đều có thể đoán . Cho nên..."
Ta tiếp lời hắn: "Cho nên ngài cho ta một cơ hội."
"Ngài cho rằng chỉ cần ngài thể hiện rằng ngài rất thích ta, cũng hứa hẹn sẽ với ta Thế Tử Phi, một kẻ không cam lòng nô tài, một nữ nhân dã tâm bừng bừng như ta nhất định sẽ nắm chắc lấy cơ hội khó có này."
"Ta ta không muốn Thế Tử Phi không phải là lạt mềm buộc chặt, ta co rúm sợ hãi ở trước mặt Thái hậu là vì lấy lùi tiến..."
Đây là phỏng đoán hợp lý nhất của những kẻ giàu có và quyền lực ở đỉnh tháp giai cấp đối với những người ở dưới đáy xã hội và không hài lòng với hiện tại như ta.
Ta mỉm và lười biếng ngả người ra phía sau.
"Đến lúc đó, một bên là ả nha hoàn hèn mọn, muốn tìm đủ mọi cách bay lên cành cao để biến mình thành chủ tử và một bên là mẫu kế cao quý đang cố gắng hết sức để duy trì hình tượng từ mẫu của mình, Thế Tử gia chỉ cần ở một bên xem kịch vui là rồi. Chậc, chậc, chậc. Cao tay, thật là cao tay!"
Có lẽ là do nụ trào phúng của ta quá rõ ràng, Triệu Thác nhíu mày.
"Ngươi cũng không cần phải tự chế giễu như . Ta cũng không phải là hoàn toàn lợi dụng ngươi. Bây giờ khắp Kinh thành đều cho rằng ngươi chính là nữ nhân của ta, ta sẽ không để mặc danh dự và danh tiết của ngươi. Với thân phận của ngươi, có thể tiến vào hậu viện của ta, cho dù chỉ là một thị thiếp nho nhỏ cũng là quá đủ rồi."
"Đúng là quá đủ rồi!" Tôi mân mê số điểm tâm ở trên bàn.
"Không phải thông phòng nương nào cũng có đủ danh phận để bước qua ngưỡng cửa hậu viện của Thế Tử gia. Ta thật là may mắn khi với địa vị này của mình cũng có thể hầu hạ Thế Tử gia. Nói không chừng dựa vào chút thủ đoạn của ta, còn có thể một di nương gì gì đó, sinh thêm một đứa con trai, đời này của ta coi như cũng có chỗ dựa rồi..."
Triệu Thác ta không lời nào.
"Ngươi... nghĩ một đằng một nẻo. Tại sao?" Sau một lúc lâu, Thế Tử gia mới thật sự hỏi ta về thắc mắc trong lòng: "Đối với một nha hoàn như ngươi mà , đây chính là lối thoát tốt nhất. Những nha hoàn bình thường khác sẽ không có cơ hội tốt như ."
"Phải, đó thực sự là lối thoát tốt nhất," ta thì thầm, "Có lẽ là một lối thoát khác để ta không cần phải cứ cúi đầu như ."
Ta thất thần màn xe lay theo gió. Khó mới có lúc ta không giả vờ hung hãn, Triệu Thác thấy không quen, trầm ngâm ta.
May mắn là ta nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng đa sầu đa cảm này, quay sang với Triệu Thác: "Đã đồng ý rồi nhé! Ngài phải để lại cho ta một vị trí di nương đó."
Triệu Thác: …
Bạn thấy sao?